Mạnh Dao lắc đầu giải thích, "Là Thạch Tử cách vách không đợi được bà Triệu về, qua nhà mình ăn cháo, bà Triệu liền đưa qua chén mì để cảm ơn!"
Ngô Ái Trân lúc này mới không hỏi nữa, lắc mông vào bếp ăn mì sợi.
Ngửi được hương thơm của mì sợi, rõ ràng có mùi dầu mè, chị không ngăn được "Chậc" một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: "Bà già cách vách kia sao có thể nấu thơm như vậy?"
Nhìn chén mì sợi vậy mà còn có trứng gà, chị thiếu chút nữa lấy tay bốc thẳng vào chén.
"Ai nha, tôi thấy cái gì nè, bà già cách vách kia sao lại tốt thế, mặt trời mọc ngược à? Mì này không có độc đấy chứ?"
Mạnh Dao nghe thế, khóe miệng run rẩy.
"Bà Triệu tự mình đem qua, cố ý tới cảm ơn!"
Cảm ơn nên mới cho đồ ngon.
Ngô Ái Trân vẫn bĩu môi, vẫn hùng hồn nói bậy, "Ai biết bà già kia có ý xấu gì, (*)vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo
(*)Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.
Miệng thì nói xấu, nhưng tay vẫn cầm đũa nhắm thẳng quả trứng gà, gắp bỏ vô miệng.
Vị của quả trứng gà làm nước miếng Ngô Ái Trân chảy ròng ròng, chị hút vào cái, trong miệng phát ra âm thanh chụt chụt.
Mạnh Dao: "......."
Người chị dâu này, cũng thật là nhân vật không dễ chọc a, khó trách trong sách có mấy lần nguyên chủ ăn mệt với chị.
Ngô Ái Trân gắp hai đũa, liền buông chén xuống.
Lấy nồi đất lại, đem mì đổ vào.
Xong việc, liền đem nồi đi.
Mạnh Dao ngơ ngác nhìn nồi mì, muốn hỏi chị dâu của mình không ăn mà đem đi đâu?
Lời còn chưa ra hỏi miệng, Ngô Ái Trân liền đem nồi bảo vệ chặt chẽ.
"Nhìn cái gì mà nhìn, không thấy à? Tôi không để phần cho cô đâu!"
Mạnh Dao: "....." Nếu cô muốn ăn, còn lại phần cho chị sao?
Mạnh Dao cười cười, "Chị dâu, chị có thể lấy đũa với chén, bằng không, lát nữa chị muốn ăn, sẽ không có đồ để gắp a!"
Ngô Ái Trân híp mắt lại, lời nói khắc nghiệt liền tuân ra, "Tôi cần cô nói? Lo chuyện bao đồng!"
Tuy nói khó nghe, nhưng vẫn quay lại lấy thêm chén đũa.
Lúc quay lại, Mạnh Dao còn đứng ở của bếp, chị phát hỏa, mắng: "Chó ngoan không cản đường!"
Mạnh Dao: ".........."
Cô muốn mình cao to vạm vỡ đứng chắn cửa lắm sao, là lỗi của cô à.
Mạnh Dao im lặng, dịch qua cái cột bên cạnh.
Mới vừa có lỗ trống, Ngô Ái Trân chui qua, rồi chạy như điên.
Mạnh Dao: "............"
Mạnh Dao cơm nước xong cũng không nhàn rỗi, quét quét dọn dọn, bất tri bất giác qua một buổi trưa.
Thấy sắc trời không còn sớm, cô lập tức chuẩn bị cơm chiều.
Đương nhiên là ăn khoai lang đỏ, cô định luộc mớ khoai, nhưng Mạnh Dao sợ mọi người đi làm đói bụng, liền nấu thêm một nồi cháo.
Lưu Thúy Hoa chuẩn bị rất nhiều lương thực, Mạnh Dao ở trong bếp tìm tìm kiếm kiếm.
Cô tìm được đậu que phơi khô, phơi rất tốt.
Bánh bao nhân đậu ăn rất ngon.
Mạnh Dao lập tức quyết định, tối nay sẽ làm bánh bao.
Đem đậu ngâm nước, lại ngâm thêm ít miến.
Sợi miến làm từ khoai lang, hoàn toàn không có phụ gia, hoàn toàn tự nhiên.
Mạnh Dao kiểm tra một hồi, cười đến tận mang tai.
Khoai lang có thể làm khoai lang sợi, khoai lang nướng, khoai lang chiên, khoai lang hấp fomat, còn có bún huyết vịt, mì chua cay, nghĩ đến nhiều món ngon như vậy liền chảy nước miếng.
Không vội, từ từ rồi tính.
Mạnh Dao bận rộn với công việc của mình.
Bận rộn đến tận buổi chiều, Kỳ Văn Diệp đeo cặp chạy như điên trở về.
Còn chưa thấy người, nhưng đã nghe được tiếng của cậu.
"Mẹ, mẹ, anh hai gửi thư về!"