Mạnh Dao mặt đầy hắc tuyến, ánh mắt giống dao mà phóng "vèo vèo" lên người Kỳ Văn Diệp.
Vừa rồi cậu nói không đi, trùm cuối muốn đi, cậu liền đi theo, hai người này hợp lại sai sử cô đúng không?
Đối với ánh của Mạnh Dao, Kỳ Văn Diệp chớp chớp mắt, nhìn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiều vô tội.
Còn rất nhiệt tình mà chạy đến giúp đỡ Mạnh Dao, "Đưa cái rổ cho em, đưa em đi cho!"
Mạnh Dao không chút khách khí đưa rổ trong tay cho cậu, "Cầm cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để rớt!"
Kỳ Văn Diệp cố hết sức ba bò chín trâu mới bưng được cái rổ, mặt mày nghẹn đỏ ửng.
Mạnh Dao sợ Kỳ Văn Diệp làm rơi cái rổ, duỗi tay bắt lấy, "Lấy sức của em cũng đòi giúp đỡ, đúng là vướng tay vướng chân! Buông ra!"
Kỳ Văn Diệp trong lòng bất mãn mà không dám phát giận, chỉ có thể mím môi cười trừ: "Em nói giúp đỡ chứ đâu nói em làm một mình, một đứa nhỏ như em sao có thể bưng nổi? Hắc hắc hắc, đây em đỡ giùm chịu
Mạnh Dao tức giận trợn trắng mắt, "Không cần, em giúp chị càng mệt, buông tay!"
Mạnh Dao tuy mập mạp, sức lực cũng không nhỏ, nhưng bưng rổ đồ ăn nặng như vậy sao có thể không mệt. Còn may là có Kỳ Văn Diệp đỡ phụ.
Kia, hay để anh hai giúp đianh hai sức lực rất lón!"
Kỳ Văn Diệp nhanh chóng đẩy cái rổ về hướng Kỳ Bác Ngạn, còn quay lại nhìn Kỳ Bác Ngạn sau lưng mà nói, "Anh hai, mau lại đây giúp em vớiba chúng ta mau chóng bưng cái rổ này ra đồng cho mọi người ăn sáng".
Mạnh Dao: "...."
Kỳ Bác Ngạn: "....."
Đưa cơm thôi mà, cần phải ba người đi sao?
Kỳ Bác Ngạn nhìn rõ trong tay hai người, bàn tay thon dài giật giật, nhưng không cầm.
Anh vẫn như cũ, lời nói lãnh lãnh đạm đạm mà mở miệng, bất quá cuối cùng anh cũng chịu giúp, "Buông tay, tôi cầm giúp hai người!"
"Đúng đúng đúng, đưa cho anh hai, anh hai là nam nhân, sức lực lớn!".
Kỳ Văn Diệp nói, liền đem cái rổ đưa cho Kỳ Bác Ngạn, Dao nhịn không được, liền cho Kỳ Văn Diệp một chưởng vào trán.
"Từ từ thôi, coi chừng rớt, để chị đưa cho!"
Kỳ Văn Diệp trước đây có bao nhiêu kiêu ngạo, bị Mạnh Dao thu thập hai lần liền ngoan ngoãn nghe lời hơn rất nhiều.
Cậu hậm hực buông tay, cái miệng nhỏ trẻ ra, "Chị nói em sẽ đưa, làm gì mà đánh em?"
"Không đánh, em đâu nhớ!"
Kỳ Văn Diệp bĩu môi, nhưng cũng không có cãi lại.
Mạnh Dao trừng mắt, tiếp đo Kỳ Văn Diệp liền buông tay, cô cầm rổ để xuống đất, buông tay ra.
"Hai người đưa đi, tôi đi ăn cơm!"
Có người giúp đỡ đưa cơm thật tốt, cô không cần phải khổ cực.
Ăn cơm xong, chuẩn bị cơm nước cho buổi trưa liền có thể lên trấn nhìn xem mọi người bán món gì ngon mới được!
Muốn ly hôn với trùm cuối, cô phải nhanh chóng kiếm tiền mới được.
Kỳ Văn Diệp thấy Mạnh Dao đi xa, mới thấp giọng hừ hừ, lẩm bẩm nói Mạnh Dao bạo lực.
"Dữ dằn, nữ nhân hung như vậy ai mà thèm cưới chứ? Cũng may là anh hai....ách, ý em làanh hai là người tốt!"
Kỳ Văn Diệp đối với đôi mắt đạm mặc của Kỳ Bác Ngạn, rất sợ hãi, lập tức sửa miệng
Đôi chân thon dài của Kỳ Bác Ngạn dừng lại một chút, thân hình to lớn làm người đối diện cảm giác áp lực hơn mười phần, cảnh cáo Kỳ Văn Diệp, "Không được nói năng lung tung"
"Không nói, không nói nữa, em đảm bảo!"
Kỳ Văn Diệp nghe Kỳ Bác Ngạn nói mình nói năng lung tung, kỳ thực có chút khó hiểu
Chị ấy không hung sao? Chẳng lẽ anh hai không định cùng chị dâu thứ ly hôn?
Khó hiểu thì khó hiểu, nhưng Kỳ Văn Diệp vẫn đưa ba ngón tay ra thề, "Anh hai, em biết sai rồi, lần sau khẳng định em sẽ không nói bậy!"
Rất nhanh, lại đổi giọng, vội vàng nói: "Chúng ta mau đi thôi, mẹ nhìn thấy anh, chắc chắn sẽ vui vẻ"
Nói đi nói lại, việc dẫn anh hai ra đồng gặp mẹ mới là việc quan trọng nhất trong lòng Kỳ Văn Diệp.