Bình thường, Kỳ Bác Ngạn mà Mạnh Dao biết là một người lãnh lãnh đạm đạm, không có một cảm xúc dư thừa, giống hệt một người máy. Nhưng lúc này, khi bốn mắt nhìn nhau, cô mới biết mình sai rồi.
Nhìn đôi mắt tràn ngập bi thương kia, cơn tức giận của Mạnh Dao xìu xuống không còn thấy tâm hơi.
Kỳ Bác Ngạn có lẽ tuy không thể hiện hỉ nộ ái ố ra ngoài, nhưng anh vẫn là con người, vẫn có cảm xúc của riêng của mình.
Anh là người sống sờ sờ, không phải là nhân vật độc ác giống trong sách miêu tả.
Cô rốt cuộc cũng không tiếp tục rối rắm mẫu thuẫn giữa ngoài đời với trong sách nữa, nhìn anh đầy bất đắc dĩ, hỏi: "Anh có thể đừng đi theo tôi nữa được không? Tôi không phải con nít, cũng không nhận tiền đâu, không cần đi theo tôi."
Ngón tay thon dài của Kỳ Bác Ngạn giật giật, lần nữa đem tiền đưa cho Mạnh Dao.
Mạnh Dao nhìn xấp tiền chỉnh tề trước mặt, đầu liền tê dại.
Trùm cuối vì cái gì mà nhất định phải đưa tiền cho cô bằng được?
Mạnh Dao kiên định lắc đầu, nghiêm trang nói với Kỳ Bác Ngạn, "Tôi muốn ăn cái gì sẽ tự mua, hơn nữa tôi sẽ nghĩ cách để tự mình kiếm tiền, không cần người khác chu cấp!"
Lại cường điệu thêm một lần nữa"Chúng ta lập tức ly hôn, anh có nhiều tiền đến mức cho tiền một người lạ như tôi sao?"
Kỳ Bác Ngạn chờ Mạnh Dao nói xong, lẳng lặng sửa lại chỗ cô nói sai, "Còn chưa có ly hôn."
"Tiền không nhiều lắm, cũng không ít."
"Không phải người ngoài"
Mạnh Dao: "......" Cần thiết phải trả lời rõ từng vế như thế sao?
Mạnh Dao cố ý nghiêm mặt, không nghe anh, "Tôi nói là người ngoài chính là người ngoài, tôi không cần tiền."
Đầu ngón tay Kỳ Bác Ngạn giật giật, thu tiền lại, giây tiếp theo, lại đưa ra ngoài.
Môi mỏng nói tiếp: "Cho em để buôn bán."
Nháy mắt, Mạnh Dao cảm thấy mình đang vô cớ gây sự. Cầm tiền của trùm cuối, rồi còn phân rõ giới hạn với anh, thật là không có lương tâm.
Bả vai Mạnh Dao suy sụp, cái này cô hoàn toàn không nghĩ tới, "Tôi có đủ tiền vốn để buôn bản, là..."
"Là số tiền trước đây anh gửi về, tôi chỉ mượn thôi, chờ đến khi tôi kiếm được tiền, tôi nhất định sẽ trả cho anh gấp đôi!"
Lông mi Kỳ Bác Ngạn không khỏi run rẩy.
Trầm mặc một lát, bình tĩnh mở miệng hỏi: "Em muốn bán cái gì?"
"Bán chút đồ ăn.
Mạnh Dao không thể tưởng tượng được, có ngày mình và Kỳ Bác Ngạn có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau như vậy.
Cô vừa rồi đã nghĩ kỹ, anh không hề giống trong sách miêu tả chút nào, có lẽ vì thề không còn mâu thuẫn với anh, kiên nhẫn giải thích.
"Anh yên tâm, vừa mới bắt đầu sẽ không làm nhiều, chỉ làm một chút để bán, không để lỗ vốn, nhưng cũng sẽ không lời nhiều."
"Sẽ không lỗ vốn"
Kỳ Bác Ngạn yên lặng tiếp một câu.
Tuy rằng chỉ là lời bình thường, nhưng làm cho mặt mày Mạnh Dao đầy hớn hở, "Sao anh biết sẽ không lỗ vốn?"
Đôi mắt Kỳ Bác Ngạn nâng lên, nhìn nụ cười sáng lạn trước mặt, khuôn mặt cũng nhiễm một tầng ấm áp.
"Tay nghề của em rất tốt"
Mạnh Dao bởi vì lời ôn hòa của Kỳ Bác Ngạn mà giật mình phát hiện, thì ra trùm cuối cũng có khả năng nói chuyện dễ nghe.
Cô nghiêng đầu, đầy tò mò mà nhìn chằm chằm Kỳ Bác Ngạn
Vẻ ôn hòa trên mặt Kỳ Bác Ngạn chợt tắt, nghiêng mình, không cho cô nhìn.
"Di?"
Mạnh Dao không cam lòng kêu lên.
Vừa rồi cô vừa thấy gì?
Thời điểm trùm cuối quay mặt đi, thế mà cô thấy lỗ tại anh đỏ lên.
Bị cô nhìn chằm chằm nên đỏ mặt?
Trùm cuối sao có thể...ngây thơ như vậy?
Mạnh Dao nhón mũi chân, trộm lại gần nhìn để có thể nhìn rõ lên.
Lại không ngời, Kỳ Bác Ngạn xoay đầu, Mạnh Dao cả kinh đứng không vững, trực tiếp nhào đến chỗ anh.