Kỳ Minh An biết chắc, vợ mình hành động thể này sẽ bị ăn đòn.
Kỳ Minh An đã nhiều lần nói với vợkhông cần làm như vậy, sẽ không ai đoạt, nhưng vợ của anh có bao giờ nghe lọt tai lời anh nói
Kỳ Minh An xoa xoa ấn đường, kiên nhẫn nói, "Không có lần sau, Bác Ngạn sẽ không dành ăn với em, thằng hai rất kén chọn"
Kỳ Bác Ngạn không chỉ kén ăn, mà còn mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, lúc còn nhỏ anh sẽ có một bộ chén đũa riêng của mình, mỗi lần ăn cơm, Lưu Thúy Hoa sẽ lấy phần của anh để riêng ra để anh ăn một mình, nếu ai đụng vào phần cơm của anhanh sẽ không ăn nữa.
Khi còn nhỏ, vì tật xấu này của mình, mà Kỳ Bác Ngạn không ít lần bị vợ chồng Lưu Thúy Hoa trị tội, cho đến lúc anh vì đói mà té xỉu, thì vợ chồng Lưu Thúy Hoa mới mặc kệ tật này của anh.
Cho nên mới nói, việc cho Kỳ Bác Ngạn ăn tương đối khó.
"Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, ai nha, không nói nữa, chúng ta mau qua đó, hôm nay còn có bánh, ngửi thôi đã thấy thơm".
Ngô Ái Trần hấp tấp kéo Kỳ Minh An chạy một đường, tới nơi rồi mới thấy, mọi người vẫn đứng nói chuyện chưa có ăn đầu.
Cái rổ lúc trước bị Ngô Ái Trân xốc lên giờ được dậy lại kỹ càng.
Ngô Ái Trân lập tức khai miệng của mình, "Mẹ, chúng ta ăn cơm đi, không khéo thì nguội mất!"
Đang nói chuyện với con trai thì bị chen vào, Lưu Thúy Hoa lườm một cái, vẻ mặt khó chịu, "Con lặp lại mẹ nghe nào?".
Ngô Ái Trân rụt cổ, lẩm bẩm hai câu, kịp thời được Kỳ Minh An kéo ra sau lưng.
Kỳ Minh An hướng Lưu Thúy Hoa cười lấy lòng, rồi mới nhìn về phía Kỳ Bác Ngạn, hai anh em tuy nhiều ngày không gặp nhưng cũng không ngượng ngùng.
"Trở về thì ở lại thêm mấy hôm, ở cùng mẹ, đừng ham công việc quá, nên thường xuyên về nhà!"
Kỳ Bác Ngạn lần nữa gật đầu.
Anh trời sinh lãnh đạm, đối với người trong nhà cũng rất kiệm lời, may mọi người đều tập mãi thành quen.
Kỳ Văn Diệp thấy Kỳ Minh An nói "Ở lại thêm mấy hôm", Kỳ Bác Ngạn cũng không phân bác trong lòng vui vẻ một trận.
Mặc kệ, anh hai có thể ở thêm mấy ngày nữa là tốt rồi.
Kỳ Văn Diệp nhảy nhót nói: "Mẹ, anh cả, chị dâu, mọi người mau ăn cơm đi, con cùng anh hai còn chưa ăn đầu!"
Lưu Thúy Hoa hô lên một tiếng, "Mẹ thấy cũng nhiều, cùng nhau ăn đi!"
Kỳ Văn Diệp nháy mắt gật đầu, "Được thôi, mẹ không biết đâu, hôm nay chị dâu thứ làm bánh lạc áp chảo, ăn rất ngon, lúc ở nhà con đang ăn Hổ Tử còn đoạt của con, Hổ Tử thay đổi rồi, nó trở thành con quỷ tham ăn rồi!"
Ngô Ái Trân bên này vội vàng tiếp lời, "Vậy đem nó đi làm thịt ăn đi..."
Chị đã thèm nhỏ dãi thịt con chó này từ lâu, sớm nghĩ đến làm thịt nó, đáng tiếc mẹ và em út không đồng ý.
"Chị dám?"
Lông tơ cả người Kỳ Văn Diệp dựng cả lên, đối với chị dâu Ngô Ái Trận này cũng không có một chút tôn kính, trực tiếp uy hiếp, "Chị dám động vào một sợi lông của Hồ Tử xem, em sẽ liễu mạng với chị".
Hổ Tử và Kỳ Văn Diệp cùng nhau lớn lên, nó là bạn tốt nhất của cậu, người trong nhà chỉ cần động tay động chân với Hổ Tử một chút, là cậu đã đau lòng cả ngày, huống chi nói muốn làm thit nó.
Kỳ Văn Diệp nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Ngô Ái Trân, Lưu Thúy Hoa cũng không cao hứng mà nhìn chị.
Kỳ Minh An vội đem vợ dấu ra sau, nhân tiện vỗ bả vai thằng em trai đang tức giận
"Chị dâu em nói giỡn thôi, nhà chúng ta nuôi Hổ Tử nhiều năm như vậy, sao chị dâu em có thể giết nó ăn thịt được?"
Lại nhanh chóng quay đầu nhìn Lưu Thúy Hoa, cười ha ha nói: "Mẹ, mau ăn cơm đi, ngoài ruộng còn nhiều việc lắm đó."
Lưu Thúy Hoa không khỏi trừng mắt thằng con trai ba phải Kỳ Minh An này.
Che chở cho vợ thì không sao, nhưng tốt nhất vẫn nên dạy vợ nó cho tốt, cứ đem vợ mình bảo hộ như vậy, nhìn xem vợ nó có biết bao nhiều tật xấu, nói hoài mà không biết sửa.
"Mỗi lần nhìn hai đứa mẹ liền thấy đau đầu!"