Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ Văn Diệp chỉ cảm thấy chén trong tay mình rất nóng, muốn đưa lại cho bà Triệu, nhưng cậu vừa tiến lên bà Triệu liền lui ra sau.

Bà Triệu không quen nhìn Kỳ Văn Diệp đưa đưa đẩy đẩy, xụ mặt nói: "Làm cho con ăn con liền ăn, như thế nào cứ ngượng ngùng như gái mới lớn vậy?"

Nghiêm túc nói, rồi lại nhỏ giọng khuyên nhủ: "Bà hôm nay về trễ, nếu không có con, Thạch Tử có thể bị đói đến lả người, nó ăn của con, con ăn lại của nó là công bằng, ngoan, mau ăn đi!"

Vấn đề là Thạch Tử không ăn của cậu!

Kỳ Văn Diệp cảm thấy Mạnh Dao đang nhìn mình, mặt đỏ lên, lắc đầu lung tung.

Bên kia, vẻ mặt đầy nếp nhăn của bà Triệu hiện ra vài phần bất đắc dĩ, bà chưa thấy đứa bé nào cố chấp như vậy, "Như thế nào, còn chờ bà đút con sao?"

Kỳ Văn Diệp lắc đầu như trống bỏi, ngẩng đầu, nháy mắt nhìn Mạnh Dao, "Con đã ăn rồi, chưa ăn là chị dâu thứ, bà Thu Nguyệt, bà đưa cho chị ấy đi!"



"Này, bà nhận lại đi!"

Kỳ Văn Diệp nói một tràn rồi đưa chén mì cho bà Triệu, như đem củ khoai lang nóng ném đi, cậu mặc kệ, cất bước chạy vào bếp.

"Tôi đi nhóm lửa!"

Nói xong, liều chui vào bếp.

Mạnh Dao: "......." Đang làm việc tốt mà trốn tránh cái gì?

Lông mày bà Triệu nhăn thành một đoàn, xoay người nhìn Mạnh Dao, biểu tình một lời khó nói.

Bà trừ bỏ đối với Kỳ Văn Diệp ôn hoà một chút, đối với mấy người còn lại của nhà này đều không thể tốt.

"Lấy cái chén, tôi sang qua cho cô!"

Mạnh Dao đương nhiên không chịu nhận, cười tủm tỉm mà xua tay: "Bà Triệu, chỉ là bữa cơm thôi mà, chúng ta là hàng xóm, giúp đỡ nhau là đương nhiên, nếu bà cứ như vậy sau này chúng cháu cần giúp sao dám mở miệng!"

Bà Triệu cảm thấy hiện tại Mạnh Dao có thể nói được tiếng người, tuy trước đây đa số thời gian cô đều trầm mặc nhưng vừa mở miệng liền phun lời khó nghe.

Ba mẹ chồng con dâu nhà này, không một ai nói chuyện lọt tai, toàn chọc người ta sinh khí.



Nhưng thật ra có tiến bộ.

Bà Triệu đương nhiên sẽ không tin mấy lời này của Mạnh Dao, trừng mắt nhìn cô, "Làm cho thì lấy, chỗ nào còn nhiều lời như vậy, thật mất thời gian!"

Bà Triệu ghét người khác nói khó nghe, không nghĩ tới, mình nói chuyện cũng chẳng dễ nghe chút nào.

Thấy Mạnh Dao không động, chính mình không kiên nhẫn liền tự đi vào nhà bếp.

Tư thế đi vào rất oai phong, dứt khoát, vừa nhìn là biết người nói một không có hai.

Mạnh Dao gãi gãi đầu, không còn cự tuyệt, đi phía sau bà Triệu.

Bà Triệu đổ mì qua, còn dặn dò Kỳ Văn Diệp: "Nhớ xem thời gian, đừng để trễ học."

Lại nói mấy câu với Mạnh Dao: "Vợ Bác Ngạn, nhớ đem cho heo ăn, cơm heo Văn Diệp đã trộn rồi đấy, cho ăn không thành vấn đề, không có chuyện gì đâu!"

Mạnh Dao vội gật đầu không ngừng, "Con cho ăn, con đây liền cho ăn!"

Bà Triệu như hổ rình mồi mà nhìn Mạnh Dao, cô lập tức quay người cho heo ăn.

Ăn ăn ăn, cô lập tức liền cho ăn!

Thời điểm Mạnh Dao cho heo ăn xong, bà Triệu đã đi rồi.

Thấy bà đi, Mạnh Dao mới ngồi xuống thở một hơi.

Bị người khác nhìn chằm chằm thật là khó chịu.

Kỳ Văn Diệp trốn trong bếp ló đầu ra, thấy Mạnh Dao như vật, hừ hừ mấy tiếng, "Bình thường mẹ kêu làm, cũng không thấy chị nghe lời như vậy."

"Chị thấy, em cũng có nghe lời chị tí nào đâu!"

Mạnh Dao quay đầu trừng mắt nhìn Kỳ Văn Diệp, trừng đến khi cậu chột dạ.

"Sao phải nghe lời, tôi vì cái gì mà phải nghe lời chị? Đừng tưởng chị gả cho anh tôi là có thể quản được tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK