Chính mình đè người khác, còn bày vẻ mặt tức giận, "Anh không có việc gì xoay người..." Làm gì?
Lời còn chưa dứt, cô trợn mắt nhìn Kỳ Bác Ngạn đỏ mặt, cả kinh mà há to miệng. Làn da trắng mịn của khuôn mặt đẹp trai, bây giờ đỏ mặt phá lệ rất rõ ràng.
Mạnh Dao lại gần để nhìn, cảm giác chính mình đang thấy kỳ quan thế giới.
Lời ở miệng nghẹn lại không nói ra, cảm thấy trong sách tả trùm cuối máu lạnh vô tình là rất không đúng.
Cô vội vàng cuống quýt đứng dây.
Thân thể Kỳ Bác Ngạn cương cứng, không dám động đậy, thẳng đến khi Mạnh Dao đứng thẳng dậy, mới lùi về sau mấy bước, cùng cô kéo khoảng cách.
Nghiêng người, chỉ chừa cho cô lỗ tại đang đỏ rực.
Mạnh Dao: "......."
Lúc này, một chiếc ô tô lướt qua hai người, ở trong xe, có một đôi mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm hai người, nhưng Mạnh Dao chưa từng chú ý tới.
Cô bận cau mày nhìn chằm chằm Kỳ Bác Ngạn đang phát ngốc. Đột nhiên cô cảm thấy, kỳ thật, trùm cuối cũng....Cũng không khó ở chung!
Khi suy nghĩ này lóe lên, thì Kỳ Bác Ngạn cũng nhìn qua, cô cũng không né tránh, đôi mắt thẳng tắp nhìn anh.
Ngược lại là Kỳ Bác Ngạn, chỉ nhìn Mạnh Dao một cái thì lập tức dời đi, lí nhí nói: "Không về vê sao?"
Mạnh Dao chớp mắt, "Về"
Lại lập tức hỏi lại anh, "Anh tính toán...Cùng tôi về sao?"
Kỳ Bác Ngạn đang cố lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng trả lời "Ân"
Mạnh Dao kinh ngạc phát hiện, đôi mắt của trùm cuối rất sạch sẽ, phảng phất giống như một ngọn núi tuyết trắng xóa, không có chút tạp niệm nào.
Trước kia cô chỉ chú ý đến, anh là một người lạnh lùng, hoàn toàn không để ý đến, anh có đôi mắt đẹp đến vậy!
Mạnh Dao có chút ngẩn ngơ, nhưng lại mau chóng hồi thần, mở miệng hỏi: "Hai người kia đâu?".
Kỳ Bác Ngạn nghĩ đến Mạnh Dao có thể quen biết với Đào Phóng, lập tức nói đơn giản, "Đi trở về!"
Mạnh Dao lần nữa há miệng thở dốc, lời định nói ra, lại do dự, chỉ nhẹ "Nga" một tiếng để trả lời.
Bước chân chậm rì rì hướng về nhà.
Vốn định dạo qua nhà xưởng một chút, nhưng trùm cuối luôn đi theo, thôi vậy!
Đi vài chục bước, không khí giữa hai người rất an tĩnh, Mạnh Dao không nói lời nào còn Kỳ Bác Ngạn thì vẫn luôn duy trì yên lặng.
Thẳng đến kho một chiếc ô tô dừng ven đường, bầu không khí an tĩnh này mới bị phá vỡ.
Cửa số xe hạ xuống, là Kiểu Tịch Ngôn, có ta cười cười nói: "Bác Ngạn, chị dâu, hai người lên trấn sao không gọi xe ngựa đi? Vừa lúc trong xe còn chỗ, hai người lên đi, tôi chở hai người ve."
Cô ta vừa dứt lời, Thẩm Tú Anh ngồi trong thờ đầu ra, gương mặt hả hê.
"Tịch Ngôn, bác nói này, con đừng tốt bụng quá, không phải ai cũng đáng để giúp đỡ đâu, đừng di theo vết xe đổ của bác, đừng có tốt bụng với loại người này!"
Bà ta che miệng nói một tràng, nhưng gió vẫn lọt vào.
Lúc nãy đi bệnh viện, bác sĩ giúp Thẩm Tú Anh tiêu độc có đề nghị bà ta trám răng. Nhưng đáng tiếc, khi nghe nói tiền trám răng, Thẩm Tú Anh thẳng thừng mắng bác sĩ là lang băm. Ầm ĩ một hồi, mới hung hăng rời khỏi bệnh viên.
Trám răng cái gì. Sao hay ra dẻ quá.
Thời khắc gặp lại Mạnh Dao, Thẩm Tú Anh tức đến đỏ mắt, cắn răng nghiến lợi mà nói.
Nếu không phải chừa lại mặt mũi cho Mạnh Dao, bà ta đã không mắng người vòng vo thế này.
Trong lòng Mạnh Dao không ngừng cảm thán
Thế giới này thật nhỏ.
Trấn rộng thế này, nói gặp là gặp, quả thật là duyên phận cao cấp mà.
Mạnh Dao đương nhiên sẽ không ngồi xe, học tập nguyên chủ, gặp người quen cũng chả buồn chào hỏi.
Tuy không lên tiếng, nhưng cô lại âm thầm trộm đánh giá Kỳ Bác Ngạn.
Thế mà trùm cuối cũng học theo cô, không thèm lên tiếng, cũng không thèm cho nữ chính cái liếc mắt.
Chỉ yên lặng cùng cô đứng đó.
Ách....
Trùm cuối đây là không thèm quan tâm đến người trong lòng?