Thấy Lưu Thúy Hoa thế nhưng lại sắp khóc, vội khuyên: "Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, nếu không có mẹ, không biết chú thím con gả con cho ai, là mẹ đã cứu nửa đời sau của con, con nên cảm ơn mẹ mới đúng!"
Nguyên chủ không biết ơn, cho rằng một nhà Lưu Thúy Hoa cưới cô về để cô thủ tiết sống qua ngày, trong lòng tràn đầy căm hận.
Vì thế, không chỉ cả ngày không làm gì, còn cầm tiền Kỳ Bác Ngạn gửi về cho Lưu Thúy Hoa tiêu xài phung phí.
Lưu Thúy Hoa bởi vì nguyên nhân này, vẫn luôn dung túng Mạnh Dao, trắng trợn bất công giữa hai người con dâu, Ngô Ái Trân đương nhiên nhìn thấy nên mới sinh ra bất mãn.
Nếu không có Lưu Thúy Hoa ở đó, không biết Ngô Ái Trân sẽ gây lộn với Mạnh Dao bao nhiêu lần.
Tuy rằng hiện tại, Ngô Ái Trân vẫn nghe lời Mạnh Dao, nhưng tương lai ai biết được, có hay không một ngày, Ngô Ái Trân đối với mẹ chồng sinh ra oán giận.
Khó trách, sau này cả một gia đình tan rã.
"Dao Dao đúng là đã trưởng thành!"
Lưu Thúy Hoa lau khóe mắt, "Trước kia con a, cũng giống như chị dâu con, đều là đứa trẻ không hiểu chuyện, hiện tại cuối cùng cũng đã trưởng thành!"
Mạnh Dao vò đầu, giả bộ thẹn thùng.
Cô tốt xấu gì cũng đã hai mươi tuổi, hiện tại bị người khác nói không hiểu chuyện, thật đúng là....
Lưu Thúy Hoa muốn nói lại thôi, lời vẫn luôn nghẹn ở cổ.
Biểu tình trên mặt bà trở nên nghiêm túc, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, rồi nói: "Dao Dao, mẹ muốn nói với con một chuyện!"
Mạnh Dao thấy biểu tình trên mặt mẹ chồng, trong lòng dâng lên một chút nghi hoặc, hơi mấp máy môi, nói: "Mẹ, người nói đi!"
Lưu Thúy Hoa kéo bàn tay bụ bẫm của Mạnh Dao, "Chờ Bác Ngạn trở về, nếu hai đứa đều không có tình cảm gì với nhau, Dao Dao, nghe mẹ, con cùng Bác Ngạn....Ly hôn đi."
Miệng Mạnh Dao không tự chủ há lớn.
Ly hôn? Mẹ chồng thế nhưng đồng ý cho cô cùng trùm cuối ly hôn?
"Dao Dao, con nghe mẹ nói, lúc trước là do ba con thân thể không tốt, vẫn luôn vì chuyện cưới hỏi của Bác Ngạn mà lo lắng, mẹ mới muốn cưới vợ cho nó, nghĩ đến chuyện đã thành, nó không muốn cũng chấp nhận!"
"Ai biết nó lại quật cường như vậy, vẫn luôn không chấp nhận!"
Lưu Thúy Hoa nước mắt lại rơi, che miệng khóc thút thít.
"Hiện tại, ba nó đã không còn, mẹ nghĩ hai đứa vẫn còn nhỏ, không nên như vậy, các con đều là đứa trẻ ngoan, nhưng lại không có duyên phận làm người một nhà, cũng không nên vì vậy mà kết thù!"
Mạnh Dao hoàn toàn không biết nên bày ra biểu cảm gì cho phải.
Kích động? Mất mát?
Giống như đều có.
Kích động là vì có thể quang minh chính đại mà ly hôn với trùm cuối, mất mát chính là sau khi ly hôn, cô chỉ còn một mình, không ai là người nhà của cô trên thế giới này.
Lưu Thúy Hoa thấy thân thể Mạnh Dao cứng đờ, khuôn mặt cũng cứng đờ, vội vàng ôm cô vào lòng.
"Dao Dao, con yên tâm, cho dù con với Bác Ngạn có ly hôn, nơi này vĩnh viễn đều là nhà của con, mẹ nhận con làm con gái, về sau xem con như con gái mà đối đãi!"
Nếu là Mạnh Dao trước đây, Lưu Thúy Hoa nói như vậy thì cũng không để lời này ở trong lòng. Nhưng cô không phải là Mạnh Dao trước đây, cô không hận, nói thẳng ra cô không nghĩ gì về vấn đề này!
Hiện tại, bà nói như thế, Mạnh Dao biết bà phải lấy hết dũng khí mới nói hết những lời nghẹn ở trong lòng.
Bác Ngạn đối với Mạnh Dao luôn vô tình, gả vào lâu như vậy, nhưng cả hai chỉ có oán giận. Miễn cưỡng ở bên nhau, ai đều sẽ không vui.
Lưu Thúy Hoa thấy Mạnh Dao vẫn như vậy, trong lòng cũng thấp thỏm, hối hận khi đề cập đến vấn đề này, bà cầm lòng không đậu sửa lại lời mình, "Dao Dao, nếu con không muốn...."