Chủ sạp nhận lấy tiền, từ lúc cậu thanh niên này đến, bà liền biết hôm nay mình kiếm được bộn tiền.
Bán thế này, cũng quá lời rồi.
Cậu bé Dương Bản Bản bị hành động dứt khoát của Kỳ Bắc Ngạn thu hút không thôi, định kéo Kỳ Văn Diệp ra nói nhỏ.
Kỳ Văn Diệp tuởng Dương Bân Bân muốn lấy kẹo của cậu, lập tức né ra, đem đồ vội giấu sau lưng.
"Cái này không thể cho cậu, cái này là anh hai mình mua cho mình, mình phải cất giữ cẩn thận!"
Dương Bân Bân: "........"
Kẹo đường thôi mà, cậu bé còn hiếm lạ?
Nhưng mà tin hay không, cậu bé không tiêu tiền cũng sẽ có đồ ăn vặt?
Cậu bé ôm bịch nước có gas, khuôn mặt béo tròn cười với Mạnh Dao.
"Chị dâu, nước có gas này chị cũng chưa từng uống thử phải không? Chị có thể nói anh hai mua! Vừa rồi em nhìn thấy trong túi anh hai có tiền!"
"Có đúng hay không anh hai?"
Mạnh Dao: "......."
Một, hai, ba, rốt cuộc đang làm trò quỷ gì?
Càng làm cho Mạnh Dao há hốc mồm hơn, Kỳ Bác Ngạn thế mà cầm một túi nước có gas đưa cho cô trước mắt hai thằng nhóc này.
Kia, khớp ngón tay rõ ràng, bịch nước trên tay anh cũng đẹp hơn rất nhiều.
Mạnh Dao lại lùi về sau mấy bước, vừa lùi vừa trừng mắt nhìn Kỳ Bác Ngạn.
Thần kinh của tên này hôm nay bị làm sao vậy?
Kỳ Bác Ngạn thấy hành động này của Mạnh Dao, nhíu mày.
Đây là, không thích?
Dương Bân Bân thấy bộ dạng của hai người, kêu a mổ tiếng khổ sở, cầm lòng không đậu mà đứng ra giúp đỡ. truyện tiên hiệp hay
"Chị dâu, chị mau cầm a! Anh hai là chồng chị, mua cho chị là đương nhiên, chị không cần cảm thấy ngượng ngùng!"
Thời điểm nói chuyện, Dương Bân Bân cười tủm tỉm thoạt nhìn rất giống phật Di Lắc, người nhìn người thích.
Nhưng Kỳ Văn Diệp thấy Dương Bân Bân như vậy liền tiến lên kéo cậu bé lại, vì cậu biết đây là bạn mình sắp giở trò.
Vừa kéo Dương Bân Bân về liền nghe cậu bé nói: "Huống hồ anh hai không chỉ mua cho chị, còn mua cho em trai mình là Kỳ Văn Diệp, mỗi người đều có, rất công bằng, cho nên chị đừng có ngượng ngùng!"
Thằng nhóc mập vừa nói một câu "Công bằng", trong tay Kỳ Văn Diệp có nhiều hơn một bịch nước có gas.
Vẫn như cũ, là Kỳ Bác Ngạn đưa cho.
Kỳ Văn Diệp lúc này đã choáng váng.
Không, không đúng, không phải cậu choáng váng mà là anh hai cậu bị choáng váng.
Trước đây, anh hai cậu rất nghiêm khắc, không cho cậu còn nhỏ đã cầm tiền, cũng không cho phép cậu mua đồ lung tung ăn vặt bậy bạ.
Hiện tại thì khen ngược, đã mua cho cậu không những một mà là hai.
Kỳ Văn Diệp còn chưa nghĩ xong, trong tay Dương Bân Bân cũng có nhiều thêm một cây kẹo đường. Cũng là Kỳ Bác Ngạn đưa.
Này thì đúng là công bằng, ai cũng có phần như nhau.
Cậu nhóc mập cao hứng đến cười nhẹ cả răng, cho Kỳ Văn Diệp một ánh mắt đắc ý.
"Cảm ơn anh hai, đúng ra em còn chưa được nhận phần này đâu, hắc hắc hắc hắc..."
Kỳ Văn Diệp: "........"
Rốt cuộc anh hai hôm nay bị làm sao, tự nhiên hào phóng vậy trời?
Kỳ Văn Diệp còn chưa suy nghĩ cẩn thận, chuông vào lớp vang lên đinh đinh linh linh.
Học sinh vừa nghe chuông vào lớp, một đám chạy như bay.
Kỳ Văn Diệp mặc kệ tiếng chuông, mở miệng, muốn hỏi Kỳ Bác Ngạn một vấn đề
Cậu bé mập lanh tay lẹ mắt che miệng Kỳ Văn Diệp, túm lấy cậu chạy đi, "Mau lên, vào lớp rồi kìa! Mau lên!"
"Chị dâu, chị chậm rãi di dạo, chúng em vào trước, học xong tiết cuối chúng em liền vê "Anh hai, anh nhớ về cùng chị dâu nha, trên đường không an toàn!"
Cậu bé mập lo Kỳ Bác Ngạn có khả năng bị Mạnh Dao cự tuyệt, liền chủ động giúp anh đề ra vấn đề này.
Nếu Kỳ Bác Ngạn còn không biết nắm lấy cơ hội, thì thật vô dụng!
Nghĩ nghĩ, cậu bé quay đầu nhìn hai người bằng ánh mắt đồng tình, một người tuấn tú, một người béo, thật là không xứng với nhau.
Bất quá, cần gì quan trọng đẹp xấu?
Cùng lắm giống cha mẹ cậu bé thôi.
Mạnh Dao nhìn cậu bé một bên ôm đồ ăn, một bên lôi kéo Kỳ Văn Diệp, rất nhanh không thấy người, thì cạn lời.
Cô muốn chạy cũng không được.
Ai có thể nói cho cô biết, trùm cuối muốn chơi trò gì?