Tiếng khóc than cầu xin vang vọng không ngừng ở bên ngoài cửa sổ, những người phụ nữ ấy quỳ lạy đến mức chảy cả máu đầu, vô cùng thê lương. Trương Dịch thở dài một hơi, bước đến bên cửa sổ rồi nói: “Mọi người đừng như thế, ta nhìn thấy mà thấy khó chịu lắm!” Nói xong, hắn ta giơ tay lên, trong tay là một bát mì nóng hổi. “Ta thấy khó chịu thì thường muốn ăn gì đó.” “Sụp soạp...” Trương Dịch ăn mì một cách ngon lành, khiến lũ hàng xóm nhìn mà thèm chảy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.