Chỉ biết là Trương Dịch đắc tội với Trần Chính Hào, cũng không nhịn được lau mồ hôi giúp anh một cái.
Trần Chính Hào chính xác là một tên du côn, ra tay cực kỳ độc ác!
Nhưng mà, nếu mọi người biết Trương Dịch từng bắn cho gã ta một mũi tên, còn phế đi chân của gã ta, chắc chắn sẽ bị dọa đến mức không nói lên lời.
Chẳng qua, có vài người lại vô cùng hưng phấn vì điều đó.
Chẳng hạn như, bác gái Lâm trước đây từng quen biết với Trương Dịch, vui sướng nói: "Tốt nhất là để hai con chó cắn xé lẫn nhau, hừ, cả hai tên đó đều không phải là thứ tốt đẹp gì!"
"Để cho Trương Dịch đánh chết tên du côn Trần Chính Hào kia luôn thì càng tốt, ai bảo đồ đáng chết này dám mắng tôi!"
Mà bạch liên hoa Phương Vũ Tinh cũng nhìn thấy tin tức trong nhóm chat.
Cô ả bĩu môi, ngược lại thì hy vọng Trương Dịch bị Trần Chính Hào trừng trị một trận.
Ai bảo Trương Dịch đối xử lạnh nhạt với cô ả như vậy, thậm chí ngay cả vị nữ thần này muốn một chút đồ ăn, anh cũng không biết ngoan ngoãn mà đưa tới cửa cho cô ả?
Chỉ là trong nhóm chat, không người nào dám lên tiếng, tất cả đều sợ bị liên lụy đến chuyện này.
Trương Dịch thấy được tin tức này, cười ầm lên.
Chỉ cần mình không rời khỏi phòng an toàn, có một trăm tên như Trần Chính Hào, anh cũng không thèm để vào mắt!
Trương Dịch hướng về phía điện thoại di động gửi đi một đoạn tin nhắn thoại.
[ Mày là cái thá gì chứ? Đúng là cái mồm chó chỉ biết sủa! Còn dám đụng tới tao, cái chân còn lại của mày cũng không còn lành lặn đâu! ]
Các chủ nhà trong nhóm chat nghe được đoạn tin nhắn thoại này, ai nấy cũng đều xôn xao bàn tán.
Bọn họ không nghĩ tới, Trương Dịch lại dám đối đầu với Trần Chính Hào!
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Trần Chính Hào, hình như đang thật sự bị thương.
Trần Chính Hào siết chặt điện thoại di động, đến mức gần như muốn bóp nát nó ra thành từng mảnh.
"ĐM Trương Dịch, mày đợi đó cho tao, ông đây nhất định sẽ giết chết mày!"
Trương Dịch cũng là không chút khách khí: "Cái loại chó đẻ như mày cứ tới đây đi! Để xem xem trong chúng ta ai chết trước!"
Không thể không nói, sau ngày tận thế đó, Trương Dịch như thể được phóng thích vậy.
Không có các trật tự công cộng và phong tục tốt cùng với các chuẩn mực đạo đức xã hội, bây giờ anh không cần phải nể nang mặt mũi của ai cả, thật sự rất là thoải mái!
trật tự công cộng và phong tục tốt: gọi là trật tự công cộng đề cập đến lợi ích chung của xã hội, bao gồm lợi ích quốc gia, trật tự kinh tế xã hội và lợi ích công cộng xã hội. Gọi là phong tục tốt đề cập đến các khái niệm đạo đức chung hoặc phong tục đạo đức tốt, bao gồm đạo đức xã hội , đạo đức kinh doanh và phong tục xã hội tốt. **
Mà ở bên kia, Trần Chính Hào tức giận đến muốn nổ phổi.
Sau khi trở về trong phòng, mặc dù nhờ có máy điều hòa không khí nên cơ thể dần dần khôi phục được cảm giác, nhưng mà tác dụng vẫn không đáng kể.
Trên đùi cực kỳ đau đớn, khiến cho gã ta phải nhe răng trợn mắt.
Bây giờ mà muốn di chuyển, chỉ có thể dựa vào cái nạng.
Cẩn thận suy nghĩ thật lâu, Trần Chính Hào cảm thấy nếu như mình muốn chơi chết Trương Dịch thì cũng không hề khó khăn.
Gã ta cho rằng mình bị trúng một mũi tên, là do mình quá khinh địch mà thôi.
Hiện tại bản thân đã có phòng bị, hoàn toàn có thể kêu đàn em tới, xông vào nhà Trương Dịch, đánh cậu ta cho tới chết!
Dù sao bên ngoài trời lạnh đến muốn đóng băng, bệnh viện, đồn cảnh sát cũng rơi vào trạng thái ngừng hoạt động.
Muốn giết người, thì hôm nay nhất định là một cơ hội tốt.
Trần Chính Hào lập tức gọi điện thoại cho đàn em của mình, kêu bọn họ gọi thêm người tới đây giúp đỡ, giúp gã ta giết chết Trương Dịch.
Đàn em của Trần Chính Hào có không ít, hiện tại cũng đang ở ngay gần đó, nhận được mệnh lệnh của Trần Chính Hào, liền nhanh chóng cầm dao rựa cùng gậy bóng chày, các loại ống thép đi tới nhà Trần Chính Hào.
Thấy trên đùi Trần Chính Hào bị thương, những tên đàn em tới tấp kêu gào phải đem người kia đánh chết, giúp Trần Chính Hào xả cơn tức giận.
Trần Chính Hào lạnh lùng nói: "Tao không sao, qua mấy ngày nữa đợi tuyết tan, đi bệnh viện chữa trị sẽ tốt lên thôi."
"Nhưng mà cái thằng chó đó lại dám bắn tao, đây không phải là đang xúc phạm danh dự của tao sao?"
"Không giết chết cậu ta, sau này Trần Chính Hào tao làm sao còn lăn lộn trong xã hội này được nữa?"
Đàn em dưới trướng liền nói: "Anh Hào, anh chỉ cần nói cho bọn em biết số phòng là được, bọn em sẽ ngay lập tức đi băm thằng chó đó ra thành từng mảnh!"
Trần Chính Hào gật đầu một cái: "Cũng ở tòa chung cư này, số phòng là 2401, nhưng mà cái thằng nhóc con miệng còn hôi sữa này rất nham hiểm, trong nhà có nỏ cầm tay, cậu ta chính là lấy thứ nỏ đó đánh lén tao."
Một tên đàn em giơ ống thép hét lên: "Tên này nhìn có vẻ không giỏi dùng vũ lực! Vậy mà lại chơi đánh lén!"