Nhưng trong nhóm không ai quan tâm đến cô ấy cả. “Cô ta điên rồi. Nhưng cô ta có thể sống sót đến bây giờ cũng là một điều kỳ diệu! Ta nhớ cô ta là người đầu tiên bị Trần Chính Hạo cướp đấy.” Trương Dịch nói một cách lạnh lùng. Chu Khả Nhi ngồi đối diện với hắn ta, thoáng lộ ra một chút vẻ buồn khi nghe thấy điều đó. “Lúc trước ta đi khám bệnh cho Lâm Tiểu Hổ, thấy họ đáng thương nên đã… cho họ một ít vật tư.” Trương Dịch nghe xong nhìn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.