Nhưng mà chẳng có gì cả, một dấu chấm Trương Dịch cũng chẳng thèm gửi, chuyện này khiến mặt cô ả đen thui.
Mà Lâm Thải Ninh thì lại nổi lên chút dị tâm.
Cô ta lén gửi tin nhắn cho Trương Dịch.
[Trương Dịch này, cậu sao lại làm như thế nha? Bây giờ Vũ Tinh giận lắm đấy, cậu có biết lần này cậu gây họa lớn thế nào không?]
Sau khi Trương Dịch nghe thấy có thông báo tin nhắn gửi đến thì theo thói quen liếc nhìn một cái.
Với anh mà nói thì bây giờ, mấy cái tin nhắn nhảy nhảy trên group chat này chẳng khác nào là một đám khỉ làm xiếc mua vui cho anh xem cả.
Trên đời này làm gì có gì thú vị hơn nhân tính của con người trong thời tận thế cơ chứ?
Sau khi phát hiện là tin nhắn do Lâm Thải Ninh gửi tới, Trương Dịch nhìn thoáng qua một chút rồi bật cười ha hả.
“Một người diễn mặt đen, một người diễn mặt trắng*, kẻ xướng người họa để dỗ ông đây à? Hai người diễn cũng giỏi thật đó!”
*Một người diễn mặt đen, một người diễn mặt trắng: Trong kinh kịch, những người diễn vai ác thường bôi mặt với những màu trầm như màu đen, những người diễn vai hiền, thiện lành sẽ dùng màu sáng. Ở đây ý của Trương Dịch đang ám chỉ Phương Vũ Tinh và Lâm Thải Ninh đang giả vờ diễn kịch để dụ dỗ anh.
Cái tổ hợp bạch liên hoa với trà xanh này, Trương Dịch đã nhìn thấu từ lâu rồi.
Thông thường thì Lâm Thải Ninh ra tay đều có nghĩa là đang phối hợp với Phương Vũ Tinh.
Bởi vì Phương Vũ Tinh cần phải duy trì hình tượng nữ thần thuần khiết của mình. Cho nên mỗi khi cô ả muốn quà gì thì việc ám chỉ đàn ông tiêu tiền cho Phương Vũ Tinh đều là chuyện mà Lâm Thải Ninh sẽ làm.
Trương Dịch tỏ vẻ mờ mịt mà gửi tin trả lời: [Làm sao vậy? Tôi cũng đâu có làm chuyện gì không tốt đâu?]
Lâm Thải Ninh trả lời: [Có phải cậu bị ngốc không hả? Hiện tại tuyết rơi dày thế kia, đồ ăn nhà chúng tôi dùng hết cả rồi.]
[Bây giờ nếu cậu đưa một ít thức ăn ngon đến đây thì chẳng phải sẽ khiến Vũ Tinh cảm thấy cậu đối xử tốt với cậu ấy. Đây chẳng phải là cách tốt để bày tỏ tình cảm của cậu cho Vũ Tinh biết à?]
[Nếu tôi là cậu á, tôi sẽ mang hết đám tôm hùm, bò bít tết trong nhà đến cho Vũ Tinh, đồ tốt gì cũng mang cho cậu ấy hết.]
[Đến lúc đó Vũ Tinh nhất định sẽ rất cảm động, cơ hội của cậu chẳng phải sẽ lớn hơn hay sao?]
Trương Dịch nhìn một tràng tin nhắn dài thật dài mà Lâm Thải Ninh gửi đến thì không khỏi cười lạnh. Thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được bộ dáng thèm ăn của cô ta.
Anh nhếch miệng, nụ cười lộ rõ vẻ khinh thường.
Loại hành vi thế này có khác gì ăn xin ngoài đường, chìa tay xin tiền, xin cơm đâu?
Nhưng chuyện buồn cười nhất chính là, đã đi xin xỏ người ta thì thôi đi, còn bày ra bộ dáng như thể mình mới là người đi bố thí ấy.
Thật giống như Trương Dịch được phép đưa đồ ăn cho hai người kia đã là đặc ân mà hai người bọn họ cấp cho anh.
Loại sắc mặt thế này khiến cho Trương Dịch thật sự muốn tóm lấy tóc của hai con đàn bà kia, rồi thẳng tay tát lên mặt chúng!
Hạ tiện!
Trương Dịch quyết định mình phải chơi chết hai con kỹ nữ trà xanh này.
Thế là anh trả lời tin nhắn: [Nhưng mà trong nhà tôi cũng không còn nhiều đồ ăn nữa! Chỉ còn lại một phần đủ tôi ăn thôi!]
Lâm Thải Ninh cau mày, lập tức gửi lời phê bình anh: [Ngu dốt! Tuyết thì có thể rơi được mấy ngày nữa đâu! Cậu cố gắng nhịn đói một hai hôm mà theo đuổi được Vũ Tinh, thế không phải là lời hơn à?]
[Ngay cả chút đồ như thế mà cậu cũng tiếc, tôi thấy cậu căn bản chẳng hề thật lòng với Vũ Tinh nhà tôi mà!]
Trương Dịch thấy tin nhắn thì cười như được mùa.
Hai người đàn bà này người làm kẻ xấu, kẻ diễn người tốt, hẳn là muốn bào hết những thứ mà anh đang có đây mà.
Chỉ tiếc Trương Dịch đã sống lại một lần, đã sớm nhìn rõ bộ mặt xấu xa mục nát của hai người đàn bà này.
Đối với tin nhắn mà Lâm Thải Ninh gửi đến, Trương Dịch chỉ trả lời một chữ “à” rồi thôi. Anh ném điện thoại sang một bên, chẳng thèm chú ý đến nữa.
Lâm Thải Ninh nhìn thấy chữ “à” này thì tức đến điên tiết.
[À? Cậu à như thế là sao hả?]
[Tôi nói với cậu cả nửa ngày trời, cậu lại trưng cái thái độ thế kia với tôi à?]
[Nhanh mang đồ ăn sang đây cho tôi! Tôi cũng muốn ăn bò bít tết và tôm hùm!]
Bây giờ Lâm Thải Ninh chỉ muốn ăn ngon mà thôi, hai ngày nay cô ta toàn phải ăn mấy thứ rác rưởi kia, cô ta sắp điên lên rồi. Giờ nhìn thấy Trương Dịch ăn sang như tiệc ở nhà hàng thế kia, cô ta làm sao mà nhịn được? Nước miếng sắp chảy xuống sàn luôn rồi.
Vốn dĩ cô ta muốn mượn danh nghĩa của Phương Vũ Tinh, lừa Trương Dịch mang đồ ăn ngon đến đây. Ai mà ngờ được, chuyện này lại không giống với tưởng tượng của cô ta!
Cái chữ “à” kia khiến cô ta như vỡ vụn ra!
Chẳng lẽ… cậu ta không có hứng thú với Phương Vũ Tinh?
Không, không thể nào, tuyệt đối không có khả năng!