"Tóm lại, nếu như không có thuốc mà chỉ là rút mũi tên ra, vẫn là rất nguy hiểm đến tính mạng, hi vọng mọi người có thể hiểu cho." Chu Khả Nhi nhẹ nhàng nói. Cho đến bây giờ, cô ấy cũng không còn e ngại bất cứ điều gì, ở tận thế, mọi người hẳn là nên có ý thức rằng mình có thể sẽ chết bất cứ lúc nào. Đột nhiên, Phương Vũ Tinh dường như nhớ ra điều gì đó. Cô ả kích động nói: "Thuốc? Tôi nhớ trong nhà Trương Dịch có thuốc!" Đám người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.