Những người kiếp trước đã hại anh chết, anh nhớ rất rõ từng người, từng người một.
Kiếp này, anh nhất định phải sống sót thật tốt, sẽ không nhân từ đối với những tên súc sinh kia nữa.
Có điều một giây sau, Trương Dịch bắt đầu suy nghĩ nên chuẩn bị thế nào để đối mặt với tận thế.
Cha mẹ anh mất sớm, anh được thừa kế một ngôi nhà ở thành phố Thiên Hải rộng chừng 120 mét vuông.
Ngoài ra còn có hơn 2 triệu tiền tiết kiệm trong tay, nếu như chỉ dùng cho sinh hoạt hằng ngày thì cũng xem như là tương đối dư dả.
Nhưng khi ngày tận thế sắp đến, vật tư trên toàn bộ thế giới sẽ có sự thiếu hụt nghiêm trọng.
Với số tiền ít ỏi trong tay, căn bản sẽ không cầm cự được bao lâu.
Dù sao muốn đơn độc tồn tại, điều cần thiết nhất chính là một lượng lớn vật tư.
Trương Dịch không chỉ muốn sống sót, mà anh còn muốn sống một cuộc sống sung túc, ấm no đủ đầy, vui vẻ hạnh phúc.
Đồ ăn, giải trí cũng đều phải có, nếu không thì thời gian dài tinh thần không chống chọi nổi sẽ sụp đổ mất.
Đúng lúc này, một tia ánh sáng màu trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt Trương Dịch.
Anh cảm thấy mắt mình bị chói nên đưa tay lên dụi dụi.
Lúc này, trong đầu anh đột nhiên hiện lên một ý tưởng kỳ quái.
Dường như tia sáng màu trắng này cũng là một bộ phận của anh, mà trong đầu anh cũng xuất hiện thông tin về tia sáng trắng này.
Trong đầu Trương Dịch vừa xuất hiện ý nghĩ, trong nháy mắt ý thức của anh lập tức tiến vào tia sáng màu trắng kia.
Đi vào xem xét một chút, kết quả phát hiện ra nơi này hoá ra là một không gian trắng xoá vô cùng rộng lớn.
Diện tích bên trong không biết rộng bao nhiêu, chỉ có một khoảng lớn trống không.
"Đây là... dị không gian?"
"Xem ra không chỉ mình sống lại, mà còn nhặt hời được một chút năng lực đặc biệt."
Trong lòng Trương Dịch vô cùng vui mừng..
Có vẻ như việc bị tia Gamma bắn trúng đã làm cho anh có được năng lực đặc biệt.
Có cái không gian rộng lớn này, việc cất giữ vật tư cho ngày tận thế sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Có điều, Trương Dịch muốn biết rốt cuộc cái không gian này có thể cất giữ được bao nhiêu thứ, và có đồ vật gì không thu vào được hay không.
Ý thức của anh lập tức trở lại căn phòng của mình, sau đó bắt đầu thử đem đồ vật trong nhà nhét vào không gian.
Mới đầu thì là nhét tách trà và chậu rửa mặt, rất dễ dàng cho vào.
Trương Dịch bắt đầu thử cố gắng nhét tất cả các thiết bị gia dụng lớn vào bên trong.
TV, tủ lạnh, máy giặt, máy tính, điều hòa, máy hút bụi.
Không gian màu trắng không từ chối bất cứ thứ gì, đồ vật gì cũng thu vào được.
Vả lại, chỉ cần Trương Dịch suy nghĩ trong đầu, liền có thể lấy đồ vật trong không gian ra ngoài.
Trương Dịch sung sướng đến phát rồ.
"Có cái không gian rộng lớn này, mình sẽ có thể tích trữ một lượng lớn tài nguyên!"
Anh liếm môi một cái, trong đầu hiện lên một kế hoạch táo bạo.
Công việc của Trương Dịch là làm giám sát kho hàng của Siêu thị Wal-Mart chi nhánh miền Nam Hoa Quốc.
Wal-Mart là siêu thị lớn nhất thế giới, bạn cần hàng hoá gì Wal-Mart đều có.
Wal-Mart có ba nhà kho khổng lồ ở miền Nam, miền Trung và miền Bắc Hoa Quốc.
Mà ba cái kho này, hàng hoá đều có thể cung cấp cho mức tiêu thụ của hàng chục triệu người ở vài thành phố trong một tuần.
Nói cách khác, chỉ cần Trương Dịch dọn sạch tất cả vật tư trong nhà kho rồi vận chuyển chúng đến không gian của mình.
Vậy thì đừng nói là một đời, mười kiếp cũng không dùng hết nhiều vật tư như vậy!
Điểm mấu chốt là trong kho hàng của Wal-Mart không có hàng cấp thấp, cho dù là thực phẩm, bách hóa hay hàng xa xỉ đều là hàng hiệu cả.
Chất lượng rất đảm bảo.
Nếu Trương Dịch có thể dọn sạch một nhà kho ở Wal-Mart, sau này không cần quan tâm tận thế là cái gì, anh đều có thể sống một cuộc sống còn sung sướng hơn thần tiên!
Là người giám sát kho hàng, Trương Dịch đã rất quen thuộc với từng kệ hàng và thiết bị giám sát cũng như nhân sự được sắp xếp trong kho.
Muốn dọn sạch nhà kho, đối với anh mà nói tuyệt đối không phải là việc gì khó khăn.
Sau khi hạ quyết tâm, Trương Dịch cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Ọt ọt!"
Ngay lúc này, bụng Trương Dịch phát ra tiếng kêu chống đối.
Trương Dịch xoa xoa bụng, sau đó liếc nhìn những món ăn trên bàn, mấy món này được anh mua từ bên ngoài.
Anh không chút do dự mà cầm đồ ăn ném vào thùng rác.
"Qua một tháng nữa là ngày tận thế rồi, phải tranh thủ ăn nhiều món ngon thôi, nếu không sau này sẽ không có cơ hội nữa."
Thứ như tiền bạc cần gì phải giữ lại cơ chứ?
Đợi đến sau tận thế, tiền đều sẽ biến thành giấy vụn, chẳng bằng bây giờ tiêu hết cả đi, mới không lãng phí chứ.
Trương Dịch phóng khoáng xoay người, chuẩn bị tìm một nhà hàng Michelin 3 sao rồi ăn một bữa ngon lành.