Vương Mân chỉ có thể cắn răng nói: “Trương Dịch, hiện tại mọi người đều ăn bữa nay lo bữa mai, còn có một tên ác bá là Trần Chính Hào đi tước đoạt tính mạng của người khác. Làm người nên lưu lại đường lui, nói không chừng sau này sẽ có lúc cậu cần bọn tôi đấy.” “Nếu bây giờ cậu cho chúng tôi mượn thuốc, thì Vương Mẫn tôi nhất định nhớ kỹ ân tình của cậu, sau này sẽ trả đủ cho cậu.” Trương Dịch lại khinh thường nói: “Ân tình? Cô tưởng tôi là kẻ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.