Một tia sáng lóe lên trong đầu Trương Dịch.
Anh đột nhiên hạ giọng và nói với Ngô Hoài Nhân: "Vậy anh có thể cách lấy được súng không?"
Câu nói này khiến vẻ mặt của Ngô Hoài Nhân trở nên nghiêm túc.
Ở Hoa Quốc, tư nhân không được phép sở hữu súng.
"Anh Trương, hẳn là anh cũng biết, trên nguyên tắc mà nói, loại đồ vật này tư nhân không được phép giữ riêng."
Ngô Hoài Nhân cũng thấp giọng trả lời.
"Có phải anh gặp phải kẻ thù khủng khiếp nào cho nên mới khiến anh sợ hãi như vậy không?"
Trương Dịch mượn gió bẻ măng.
"Đúng vậy, tôi đắc tội một người trong giang hô, bọn họ ra tay rất tàn nhẫn, trong tay lại còn có súng nữa."
"Tôi chỉ nghĩ xem có thể kiếm một ít súng về để phòng thân hay không. Bằng không chỉ có thể trốn ở trong nhà, cũng không thành vấn đề!"
Ngô Hoài Nhân cười ha ha: "Anh Trương, loại chuyện này e rằng không tôi giúp được anh rồi. Công ty chúng tôi là công ty hợp pháp."
Nhưng từ trong ánh mắt của Ngô Hoài Nhân, Trương Dịch có thể biết rằng không phải anh ta không thể lấy được súng, mà là anh ta không muốn giẫm chân vào vũng bùn.
Trương Dịch hít một hơi thật sâu.
Sau đó, anh nói với Ngô Hoài Nhân: "Dự án nhà an toàn mà tôi muốn thực hiện tiêu tốn hơn 8 triệu. Nếu sau này tôi vẫn gặp phải vấn đề, vậy thì cũng sẽ tạo nên ảnh hưởng không mấy gì tốt đối với công ty của các anh."
Anh nhìn chằm chằm vào Ngô Hoài Nhân, nói từng chữ một: "Tôi chỉ muốn có cái gì đó để phòng thân mà thôi. Nếu như anh có thể giúp tôi chuyện này, tôi nhất định không thua thiệt phần anh đâu mà."
Ngô Hoài Nhân không nói gì, anh ta đang cau mày cân nhắc vấn đề.
Đương nhiên là anh ta có cách.
Nhưng anh ta không biết rõ lai lịch của Trương Dịch, đương nhiên không dám tùy tiện giới thiệu cho Trương Dịch.
"Anh đi về trước đi, chuyện này mặc dù tôi không làm được, nhưng có thể giúp anh hỏi thăm một chút xem. Nếu có tin tức gì, tôi sẽ lại liên lạc với anh."
Ngô Hoài Nhân rõ ràng là trong nhất thời không thể quyết định được.
Trương Dịch cũng không gây sức ép, loại đồ chơi như súng này đúng thật là phải cẩn thận mới được.
Anh cười nói: "Vậy thì tốt, tôi sẽ chờ tin của anh."
“Đúng rồi, chuyện này tôi rất gấp. Mong các anh nhanh chóng xây dựng nhà an toàn giúp tôi nhé."
Ngô Hoài Nhân nói: "Nhiều nhất là nửa tháng, chúng tôi sẽ giúp anh xây dựng xong."
Sau khi Trương Dịch nói chuyện xong với Ngô Hoài Nhân, anh đã ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Tương tự, anh thanh toán xong 1 triệu tiền cọc.
Về phần tiền còn lại, ha ha, cả đời này cũng không có cơ hội trả nữa đâu.
Sau đó anh rời khỏi công ty An Ninh Chiến Long.
Về cơ bản thì vấn đề nhà ở coi như là đã được giải quyết.
Tiếp theo, Trương Dịch trở lại xe, gọi cho một trong những người quen của mình - Lưu Dương.
Lưu Dương kinh doanh một khu săn bắn ở thành phố Thiên Hải.
Hàng trăm mẫu đất ở Tây Sơn được vây lại, tất cả các loại động vật nhỏ vô hại đều được thả vào bên trong, bình thường cho người ta đi vào săn bắn để tiêu khiển.
Trong tay hắn ta có rất nhiều con đường hợp pháp để lấy được nỏ, cung tên và súng hơi.
Trước kia Trương Dịch đã đến chơi vài lần, vì vậy anh có thông tin liên lạc của Lưu Dương.
Anh gọi cho Lưu Dương để giúp anh mua một lô, đề nghị rằng anh có thể mua với giá cao.
Lưu Dương là người làm ăn, ngày thường thỉnh thoảng cũng có lúc nhờ cậy Trương Dịch, cho nên chuyện này hắn ta rất dễ dàng đồng ý.
"Anh Trương, anh mua nhiều vũ khí như vậy làm gì thế? Những thứ này chỉ có thể dùng để đi săn, hoặc là tự mình chơi. Không thể đem đi ra đường hại người ta được đâu đấy!"
Lưu Dương cười hỏi, nhưng trong lời nói lại có chút thận trọng.
Dù sao đồ cũng là từ trong tay hắn ta bán đi.
Lỡ như Trương Dịch dùng những vũ khí này đi hại người ta, hắn ta cũng sẽ gặp phiền phức.
Đương nhiên, người có thể mở khu săn bắn ở thành phố Thiên Hải thì phải có chống lưng rồi.
Nhưng người ta cũng không cần vì một người bạn bình thường như Trương Dịch mà mạo hiểm bản thân.
Trương Dịch cười ha ha một tiếng: "Anh suy nghĩ nhiều quá rồi! Tôi hẹn mấy người bạn cũ, mấy ngày nữa đi săn ở Công viên Safari ở châu Phi. Cho nên muốn mua thêm vũ khí ấy mà!"
Lưu Dương tặc lưỡi hai tiếng: "Ái chà, vẫn là anh Trương chất chơi! Có điều châu Phi có không ít sư tử và linh cẩu, vẫn nên chú ý an toàn thì hơn anh ạ!"
"Ừ đấy. Cứ quyết định như vậy đi, bao lâu thì chuẩn bị xong hàng thế?"
"À, chỗ tôi có sẵn hàng, lát nữa anh rảnh thì đến lấy thôi ạ."
Trương Dịch cũng không kéo dài thời gian thêm nữa, lập tức lái xe đến khu săn bắn Tây Sơn, chở hàng đã mua về.
Đối với anh mà nói, thời gian bây giờ rất quý giá, một giây một phút cũng không thể phí phạm được.
Từ chỗ Lưu Dương, anh đã mua năm chiếc nỏ bằng thép tốt, ba chiếc cung liên hợp cao cấp, cung tên và nỏ mỗi thứ 300 cây.
Ngoài ra, anh còn mua hai con dao săn loại tốt.