Nhan Tịch vừa ngồi trên ghế sofa vừa lau máy ảnh, nhíu mày thật chặt hỏi. Claire vừa mới tắm xong, mặc một bộ pyjama ngồi trên sô pha đối diện với Nhan Tịch, cầm một chiếc khăn nhẹ nhàng lau tóc.
"Gần đây em rất bận."
Luôn luôn là những lời lạnh nhạt, nhưng Nhan Tịch nghe thấy mùi vị khổ sở, mày giãn ra, đặt máy ảnh trên tay sang một bên, Nhan Tịch đứng dậy, đi tới chỗ Claire lau tóc cho cô.
Claire ngẩng đầu, có chút kỳ quái nhìn nàng. Nhan Tịch cười nhẹ, choàng tay qua Claire, ngồi trên đùi cô, nhẹ nhàng lau mái tóc dài thơm tho.
Bị bao quanh bởi mùi quen thuộc, Claire đỏ mặt hơi nghiêng đầu.
"Đã bao lâu rồi, chị còn xấu hổ sao?"
Nhan Tịch cười trêu chọc, Claire nhìn nàng.
Nhan Tịch nói xong, động tác trên tay nhẹ nhàng hơn, nước trên tóc cũng gần như được lau sạch, nàng kéo Claire đến bên cạnh ghế sô pha.
"Nằm xuống."
Claire đột nhiên lấy tay che ngực, cảnh giác nhìn Nhan Tịch.
... Không phải chứ...
Nhan Tịch buồn bực, tại sao nhìn nàng như thể giống như lưu manh vậy?
"Em ấn eo cho chị, không phải luôn nói không thoải mái sao?"
Nhan Tịch giải thích, Claire mím môi nhìn nàng hồi lâu, tựa hồ xác định lời nàng thật hay giả. Nhan Tịch chớp chớp mắt to nhìn Claire vô cùng chân thành.
"Ân...không được lộn xộn."
Claire ban đầu còn hơi lo lắng, nhưng đợi một lúc sau thấy Nhan Tịch không lộn xộn nữa, cô không còn duỗi người nữa, thả lỏng người, nằm trên sô pha.
"Chị chưa từng nấu ăn bao giờ?"
Nhan Tịch cười khúc khích hỏi, Claire nghe thấy sự tự mãn trong lời nói của nàng liền mím môi không trả lời.
Cuối cùng có một việc vượt qua Claire, Nhan Tịch trong lòng tự mãn, đầu bếp chính là đầu bếp, dù sao Claire điểm này cũng không bằng nàng!
"Em dạy chị!"
Nhan Tịch cap hứng, nàng dạy cho Claire nhất định có cảm giác thành tựu!
"Ừm... không cần, tôi mua đĩa về xem một chút là được rồi."
Claire không cho Nhan Tịch bất kỳ mặt mũi nào, cho nên cô từ chối.
"Xem có thể học được sao? Kia chỉ nhảm nhí a."
Nhan Tịch bĩu môi, tại sao, tại sao không để nàng dạy.
Claire giật mình, ngồi dậy khỏi ghế sô pha nhìn Nhan Tịch, ánh mắt có chút bối. Sau một lúc lâu, Claire cuối cùng cũng chậm rãi nói:
"Nhảm nhí cái gì?"
"..."
Nhan Tịch buồn bực suýt chút nữa ngã khỏi ghế sô pha, nhìn Claire đang cực kỳ nghiêm túc, mím môi không lên tiếng.
Claire mặc kệ nàng, đứng dậy để đĩa CD-ROM, điều chỉ âm thanh ngồi ở bên kia sô pha, cách Nhan Tịch rất xa, nghiêm túc xem. Nhan Tịch buồn cười nhìn cô nhìn chằm chằm vào TV không chớp mắt, nghiêm túc như vậy sao? Cô liếc nhìn TV, khịt mũi, khinh thường nhìn Claire, cái gì a? Cư nhiên thịt heo xào ớt cay, một món ăn đơn giản như vậy, còn cần học nữa chứ? Không phải Claire không thích ăn đồ cay sao? Tại sao cô lại học món này? Là vì nàng?
Nghĩ như vậy, Nhan Tịch cảm thấy ấm áp trong lòng, nhìn Claire với đôi mắt cảm động.
Cuối cùng, đôi mắt của nàng gần như có sương mù, Claire thậm chí không nhìn nàng.
Claire có thói quen này, chỉ cần cô còn đang học bất luận cái gì, cô đều sẽ rất nghiêm túc. Nhan Tịch co người trên ghế sô pha trầm mặc hồi lâu cho đến khi Claire tắt TV, vào phòng ngủ thay quần áo, nàng nở nụ cười.
Sau khi thay bộ quần áo ở nhà, Claire buộc tóc dài thành đuôi ngựa, đeo tạp dề bận rộn vào bếp.
Nhan Tịch nhìn Claire một lúc, tiểu nhân trong lòng nàng đang cười xấu xa, lén tiến đến phía sau cô.
"Nếu không thì em sẽ gọi mẹ tới, em cũng sẽ làm một phần, để mẹ nếm thử cái gì gọi là chênh lệch."
Dừng lại một chút, Claire nhìn Nhan Tịch.
Ách……
Có chút không chịu nổi ánh mắt lạnh băng, Nhan Tịch liều mạng muốn chạy ra khỏi phòng bếp, ai biết vừa bước tới cửa, giọng nói nhàn nhạt kia liền truyền đến.
"Được."
Bắt tay một cái, Nhan Tịch cười thành tiếng, lần này, nàng cuối cùng có thể thắng một hiệp!
Nhanh chóng gọi cho Nhan Mẹ, Nhan Tịch vào bếp nghiêm túc làm.
Nhắc đến món thịt lợn xào ớt cay, Nhan Tịch cũng là lần đầu tiên làm, nhưng nàng chưa từng thấy mẹ mình làm món này trước đây, trông mèo vẽ hổ cũng không kém là bao.
Trong khi cắt rau, Nhan Tịch lén liếc nhìn Claire, hehe, kỹ thuật xắt rau dở thật.
"Em nhìn cái gì?"
Claire tức giận liếc nhìn Nhan Tịch, nàng rụt cổ lại, không dám nhìn lại.
Một bữa cơm, Nhan Tịch cảm thấy còn căng thẳng hơn cả kỳ thi tuyển sinh đại học, nàng cắt quả ớt cay liền rơi nước mắt, cuối cùng cũng nấu xong, các món ăn của Claire đã sẵn sàng. Cô đang làm đẹp ở giai đoạn sau, nàng trộm liếc nhìn, có chút lo lắng, nhìn từ bên ngoài thì khá ổn...
Hai món được đưa đến cho Nhan Mẹ, Nhan Mẹ nhấc chân liếc mắt, thật sự coi mình là chuyên gia mỹ thực. Bà cầm đũa lên nếm thử món Nhan Tịch làm rồi lắc đầu.
"Quá nhiều muối."
"..."
Nhan Tịch trừng mắt nhìn Nhan Mẹ, mẹ nàng càng ngày càng trực tiếp như vậy? Không biết có lừa gạt không?
Nhan Mẹ bật cười nhìn thấy những món ăn của Claire được chiên rất kỹ, ớt và thịt lợn băm rất nhuyễn, có độ bóng nhẹ nhưng không béo ngậy. Cầm đũa lên nếm thử, bà cười híp mắt.
"Không tồi, vẫn là con dâu của ta tốt hơn".
"... Mẹ, sao lại thế?"
Nhan Tịch không nhịn được nữa, cởi tạp dề ném sang một bên, trừng mắt nhìn Nhan Mẹ. Nàng cũng nếm thử, rõ ràng là tốt rồi, lão thái thái này bị sắc đẹp dụ dỗ không biết công bằng là cái gì!
"Xúc phạm trọng tài, cho một thẻ đỏ."
Nhan Mẹ nhìn sắc mặt Nhan Tịch trắng bệch, không kiên nhẫn vẫy tay rồi gắp rau ăn, Nhan Tịch tỏ vẻ lo lắng, tiến lên vài bước liền giật lấy món rau xào của Claire.
"Đây là do nữ nhân của con làm, mẹ không được ăn."
"Này, cô đối với trưởng bối như thế này?"
"Ai bảo mẹ cho con thẻ đỏ?!"
Nhan Tịch rất tức giận, bảo vệ thức ăn của Claire khỏi Nhan Mẹ, hai người đấu võ mồm một hồi cuối cùng Nhan Tịch chiến thắng.
Bới thêm một bát cơm nữa, Nhan Tịch vui vẻ ăn rau xào của Claire. Đây là lần đầu tiên Claire nấu ăn, nàng phải ăn hết!
"Claire, lại đây ăn đi."
Nhan Tịch vẫy tay với Claire, Claire nhìn nàng cười nhẹ, lắc đầu.
Biết Claire luôn có cái bụng nhỏ, Nhan Tịch không gọi cô nữa, thưởng thức bữa tiệc trước mặt nàng, một mâm đồ ăn, thậm chí ớt không cần cắt nhỏ, Nhan Mẹ trợn mắt há mồm nhìn nàng, nuốt nước bọt.
"Cô là dân tị nạn chạy tới sao?"
Nhan Tịch phớt lờ bà tiếp tục hạnh phúc nhỏ bé của mình. Claire, người đang theo dõi Nhan Tịch, khẽ mấp máy môi, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì, cố ý đưa tay về phía sau.
"Claire, tay con bị sao vậy? Cho ta xem."
Nhan Mẹ nhận thấy cô bất thường, Claire lắc đầu.
"Không sao ạ."
Nuốt vội miếng cơm cuối cùng, Nhan Tịch đặt bát đĩa xuống lao tới, mặc kệ Claire vùng vẫy, nắm lấy tay cô.
"Làm sao nhue vậy?"
Nhan Tịch đau lòng nhìn chằm chằm vào miếng gạc quấn quanh tay phải của Claire.
"Khi cắt rau tôi không cẩn thận."
Claire nhẹ nhàng nói, cố gắng thu lại tay mình.
"Tại sao lại nghiêm trọng như vậy"
Nhìn vết máu trên băng gạc, Nhan Tịch rất hối hận, tại sao nàng lại đáp ứng để Claire nấu ăn?!
"Để ta xem."
Nhan Mẹ bình tĩnh đi tới, nhẹ nhàng cởi bỏ băng gạc, nhìn rồi hít một hơi.
Trên ngón tay giữa mảnh mai trắng nõn, vết cắt rõ ràng mất một miếng thịt, sẽ đau lắm...
"Đi về phòng lấy Vân Nam Bạch ra đây".
Nhan Mẹ ra lệnh, Nhan Tịch đáp ứng chạy vào phòng. Lúc ra cửa, nàng suýt vấp ngã nên không thể quản nhiều như vậy.
"Ân, mấy ngày này đừng đụng nước."
Nhan Mẹ vừa nói vừa đắp vết thương cho Claire, Nhan Tịch cẩn thận lắng nghe, nhưng không biết vì lý do gì Claire đỏ mặt.
"Làm sao vậy?"
Nhan Tịch ngạc nhiên nhìn cô, khuôn mặt của Claire càng đỏ bừng hơn. Nhan Mẹ liếc nàng một cái, ho khan một tiếng, nói:
"Chuyện phòng the mấy ngày tới con không thể chủ động."
………
Sau khi nghe những lời của Nhan Mẹ, Nhan Tịch im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn bà, sau đó nhìn Claire, thở dài, nhà nàng không có người thuần túy.
Sau khi bôi thuốc cho Claire, Nhan Mẹ thấy không còn sớm nên xua tay định bỏ đi, kéo Nhan Tịch sang một bên trước khi ra khỏi nhà.
"Mẹ làm gì vậy?"
Nhan mẹ nóng lòng muốn ở bên hỏi thăm Claire, Nhan Mẹ nhếch mép cười thì thầm:
"Mấy ngày này con phải cố gắng lật!"
...
Nhan Tịch chưa kịp phản ứng thì Nhan Mẹ đã đi, nàng hóa đá tại chỗ, nhìn lưng Nhan Mẹ.
Cái này... lão thái thái này quá vô lại đi....
Khi nàng bước vào phòng, Claire đã thay bộ đồ ngủ, cô mỉm cười nhẹ nhìn Nhan Tịch.
"Còn đau không?"
Nhan Tịch đau lòng nắm tay cô, Claire lắc đầu.
"Hẳn rất đau a."
Nhan Tịch vẫn cảm thấy đau lòng, nắm tay Claire không buông, Claire cười nhẹ nhìn nàng.
"Đúng vậy."
Nhìn chằm chằm vào miếng gạc trên tay Claire một lúc, Nhan Mẹ nhớ ra gì đó ngước lên nhìn cô.
"Chắc chắn là bị mất thịt rồi?"
Claire gật đầu.
"Vậy thì chị xử lý thế nào—"
Sau đó Nhan Tịch hỏi, việc nhìn thấy thịt thật kinh khủng như thế nào, nàng không biết Claire có bị ngất xỉu khi nhìn thấy máu hay không.
Claire ngừng nói, nhìn chằm chằm Nhan Tịch có chút khó xử.
Nhan Tịch nhìn cô có chút kỳ quái.
"Làm sao vậy?"
"Tôi……"
Claire hơi dừng lại, nhìn chằm chằm vào Nhan Tịch nói nhỏ:
"Không sao, trực tiếp cho em ăn là tốt rồi".
"..."