• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Claire không ngờ Nhan Mẹ sẽ nói vậy, cô ngạc nhiên nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch tối sầm mặt lại từ lâu, xong mở to mắt nhìn Nhan Mẹ, nàng là con ruột sao?!



  Không cần biết vấn đề là gì, Claire vẫn suy nghĩ rất nghiêm túc, sau một lúc im lặng, cô nhìn Nhan Mẹ nhẹ nhàng nói:



  "Nếu yêu, con liền yêu mọi thứ về em ấy."



  "..."



  Nhan Mẹ nghẹn lời nhìn Claire không nói được, trong lòng thầm nghĩ, người nước ngoài này thật biết ăn nói. Nhan Tịch bên cạnh xúc động đến rối tung rối mù. Claire chưa bao giờ nói yêu nàng... này gọi là gì? Không nói thì thôi, bây giờ lại nói không phải làm lão thái thái bị sốc sao? Nhan Tịch nắm tay Claire nhìn cô trìu mến, nếu không có Nhan Mẹ ở đó chắc nàng đã lao tới ôm cô rồi.



  "Hai đứa ăn cơm chưa?"



  Nhan Mẹ có chút xấu hổ, nghĩ lại con gái bà có chút không đúng, dù có khiếm khuyết thì cũng là con của bà, không phải sao?



  "Mẹ, mẹ hỏi gì vậy?"



  Nhan Tịch nhìn Nhan Mẹ chằm chằm, mẹ nàng hôm nay bị sao vậy? Hai người về lúc mười giờ, có thể ăn trưa rồi sao? Hỏi bữa sáng sao?



  "Ta đi nấu cơm."



  Nhan Mẹ mỉm cười với Claire, phớt lờ Nhan Tịch, đứng dậy đi vào bếp.



  ...



  "Claire, mẹ em là vậy. Đây... có lẽ vì thời kỳ mãn kinh không hoạt động tốt."



  Nhan Mẹ vừa đi, Nhan Tịch liền giải thích. Claire cười nhẹ gật đầu.



  "Không sao, rất giống với em."



  "..."



  Mặt Nhan Tịch đỏ bừng, nhìn chằm chằm Claire, đại lão bản a, chị có ý gì?



  Claire phớt lờ Nhan Tịch, đứng dậy nhìn quanh nhà của nàng. Căn phòng tiêu chuẩn ba phòng ngủ và một phòng khách không có đồ trang trí sang trọng, nhưng không khí gia đình tràn ngập khắp nơi. Câu đối năm mới trên cửa vẫn chưa tháo ra. Claire vẫn chưa trải qua Tết Nguyên Đán ở Trung Quốc, cho nên cô rất thích thú đứng trước cửa nhìn cẩn thận.



  Ngả người trên ghế sô pha, Nhan Tịch nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Claire liền thở dài, trái tim nàng tràn ngập hạnh phúc. Nhan Tịch đã từng nghĩ sau khi mẹ nàng biết nhất định sẽ rút đi 3 lớp da, Claire ít nhiều cũng sẽ bị ủy khuất, nhưng nàng có mơ cũng không ngờ... mẹ nàng lại như vậy, mọi chuyện vẫn diễn ra tốt đẹp. Có lẽ có chút nguyên nhân nào đó...



  Nghĩ đến Lâm Nhược Nhiên, đôi mắt Nhan Tịch tối sầm lại. Nàng không biết cô sống ở Hoa Kỳ như thế nào, trái tim sẽ bình phục ra sao...



  "Đang nghĩ gì vậy?"



  Không biết khi nào Claire đã bước đến, nở nụ cười nhìn nàng



  "À, không có gì."



  Nhan Tịch cười miễn cưỡng. Claire không nói, mím môi nhìn nàng, cứ như vậy nhìn nàng.



  "Ách……"



  Nhan Tịch cứng người nhìn Claire, tại sao cái gì cũng không thể giấu được cô?



  "Em đang nghĩ, nếu không có Nhiên Nhiên, chúng ta có thể..."



  Nhan Tịch không thể nói nữa. Dù Claire có dễ dãi đến đâu, cô cũng không thể chấp nhận người yêu mình lại nhắc đến loại cảm tình mập mờ với người khác. Claire đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đôi lông mày đang cau lại của Nhan Tịch, nói:



  "Cô ấy sẽ hạnh phúc, giống như chúng ta."



  "Ân……"



  Nhan Tịch đáp lại, ngước nhìn Claire, đôi mắt sáng rực.



  "Em muốn làm gì……"



  Claire thấy Nhan Tịch có gì đó không đúng, cô lùi lại muốn tránh đi nhưng Nhan Tịch đã nắm lấy vòng eo mảnh mai của cô kéo nhẹ, bước chân của Claire không ổn định ngã vào lòng nàng.



"Ngô... còn dì..."



  Hai tay Claire bị Nhan Tịch chế trụ, giọng nói bị lấn át hoàn toàn bởi một đôi môi bao phủ, chỉ còn tiếng thở dốc yếu ớt. Nhan Tịch hôn cô, tập trung vào nụ hôn, để cô dành trọn vẹn cho nụ hôn mà không cần lo lắng. Rất ngọt, ngọt đến tận tâm can, ngọt đến tận xương tủy, ngọt đến tận sâu tâm hồn.



  Claire bị Nhan Tịch chế trụ, không thể vùng vẫy, khẽ thở dốc, qua nụ hôn bá đạo của nàng, c hiểu nàng cũng hiểu lòng mình. Giờ phút này, hai người đã đợi quá lâu...



  Hai người hôn nhau say đắm, mà trong bếp...



  Nhan Mẹ cầm cái xẻng nhỏ trong tay đứng ở cửa phòng bếp, cũng chăm chú nhìn hai người ôm hôn trong phòng khách.



  Phản ứng đầu tiên là, a, đẹp thật a.



  Phản ứng thứ hai là, hey, con gái bà thực sự là công.



  Phản ứng thứ ba là thở dài, dung tích phổi của người trẻ bây giờ thật sự rất tốt.



  Đi ra khỏi bếp, Nhan Mẹ bước đi nhẹ nhàng nhất có thể, đi đến ghế sô pha đối diện Nhan Tịch và Claire, ngồi xuống, chớp mắt quan sát cẩn thận.



  Những người ở độ tuổi của bà hiếm khi xem bất kỳ bộ phim tình cảm mãnh liệt nào. Ngay cả khi Nhan Tịch và cha nàng ở đó, bà cũng hiếm khi xem chúng. Bà rất dè dặt, không thể xem những cái đó trên Internet, nhưng vì biết Nhan Tịch thích phụ nữ, bà đã tìm hiểu về Lesbian thông qua các kênh khác nhau. Bây giờ, bà đánh giá nụ hôn của hai người một cách khách quan ở mức độ chuyên nghiệp.



  Nhìn vẻ mặt bối rối của Claire... Nhan Mẹ mím môi, nghĩ môi của phụ nữ rất mềm, đúng không? Nghĩ đến đây, Nhan Mẹ liếm môi.



  "Nhan Tịch, Nhan Tịch..."



  Claire thì thầm tên Nhan Tịch, đưa tay ra đẩy nàng, cuối cùng Nhan Tịch cũng buông cô ra.



  "Tối nay đến nhà chị tiếp tục."



  Nhan Tịch nhìn Claire nhếch mép cười, vẫn đè cô không xuống, Claire đỏ mặt đẩy nàng mạnh hơn.



  "Ở nhà chúng ta là được, không cần trở về."



  "A!"



  Nhan Tịch rùng mình sợ hãi, nàng bật người ra khỏi người Claire, lập tức xoay người nhìn thấy Nhan Mẹ đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện cười tủm tỉm.



  "Mẹ, mẹ ở đây làm gì?"



   Nhan Tịch hét lên, hoàn toàn đỏ mặt, nhìn Claire, không mặt cô đã ửng hồng, biểu cảm cực kỳ xấu hổ.



  "Đây là nhà của ta, ta đi ra xem một chút không được sao?"



  Nhan Mẹ nhìn chằm chằm, Nhan Tịch hoàn toàn tức giận.



  "Không phải a, mẹ đang làm gì vậy? Mẹ đang xem vợ con....? Hả?"



  "Cô không cần quan tâm ta."



  Nhan Mẹ vẫy tay, bắt chéo chân.



  "Ta nói này Tiểu Tịch, nhớ năm khi ta lớn hơn cô một chút. Ta không tính là hoa nhường nguyệt thẹt nhưng cũng coi như là chim sa cá lặn, người theo đuổi ta đi từ nam đến bắc. Nhìn lại cô đi, lại giống với ba cô, bộ dạng mặt dày mày dạng còn không biết xấu hổ theo đuổi ta. Cái gì mà vợ cô? Bằng chứng đâu? Vợ của cô khi nào, tại sao lại mặt dày như vậy? Claire không cần sợ, ta làm chủ cho! "



  "..."



  Nhan Tịch tức giận đến mức đau cả ngực, sao mẹ nàng có thể vô lại như vậy?! Cái gì mà làm chủ cho Claire? Rốt cục ai là con ruột a?



  Claire mắt to mắt nhỏ nhìn hai người rồi cười khẽ.



  Nhan Mẹ quay lưng lại, mỉm cười đi vào bếp nấu ăn. Nhan Tịch thật sự đi theo bà, nhãn lực thật tốt! Claire này không chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn mà còn cười rất nhẹ nhàng, ngày thường cô phải rất cẩn thận và chăm sóc người khác, Nhan Tịch đi theo cô thực sự sẽ không phải lo lắng chuyện gì nữa.



  "Claire, hay là về đi!"



  Bên ngoài phòng, Nhan Tịch đi vòng lại trước ghế sô pha, vẻ mặt buồn bực.



  "Sao vậy?"



  Claire buồn cười nhìn Nhan Tịch, nàng nghiêm túc nhìn cô.



  "Lão thái thái này thật không đáng tin cậy. Hôm qua bà ấy nói với em sẽ không trách em thích phụ nữ, trời sinh đã như vậy. Giờ lại nhắc nhở em có vấn đề với xu hướng tính dục!"



  Nhan Tịch nói đến đây, Claire nghe xong mỉm cười, không nói chuyện, chỉ nghĩ đến cách Nhan Mẹ nhìn cô khi cô mới vào nhà, quả thực có chút giống Nhan Tịch.



  Đồ ăn bày lên bàn, mùi thơm tỏa ra khắp nhà. Claire cười khẽ, nhìn chằm chằm trên bàn đầy thức ăn, trong lòng ấm áp.



  Đã lâu rồi cô không cảm nhận được tình mẫu tử... Ân, nếu mẹ cô còn sống, mẹ cô nhất định sẽ đối xử với Nhan Tịch giống như thế này...



  Bàn tay bị nắm nhẹ, Claire ngẩng đầu lên nhìn Nhan Tịch. Nàng nhìn Claire khổ sở, biết chắc hẳn cô đã nhớ lại người mẹ đã khuất của mình.



  "Ai nha, hôm nay hai đứa đừng đi, thật lâu mới trở lại, ở nhà cùng nhau tán gẫu một lát."



  Nhan Mẹ cũng nhìn thấy nỗi khổ sở của Claire, nở nụ cười thay đổi chủ đề, tiếc là Nhan Tịch không hợp tác chút nào.



  "Tán gẫu với mẹ? Tán gẫu cái gì? Tán gẫu về loại phim truyền hình Hàn Quốc có thể diễn năm tập trong phòng tắm?"



  "..."



  Claire tức giận liếc nhìn Nhan Tịch, Nhan Mẹ tức giận, đứa con gái này thực sự vô dụng!



  "Hay là vầy, dì, chúng ta cùng nhau chơi mạt chược đi."



  Nhan Tịch nhìn Claire và Nhan Mẹ vui vẻ, thở dài. Đây thực sự... nếu không có mẹ nàng, thực sự hai người đã trở về nhà trải qua một đêm cuồng nhiệt xuyên không gian và thời gian rồi...



  "Ba người chơi như thế nào a!"



  Nhan Tịch ở một bên rối rắm, Claire suy nghĩ một lúc gật đầu.



  "Gọi Mạc Ngôn tới đi."



  "... Chị ấy là đại lão bản lại đến chơi mạt chược sao?"



Nhan Tịch nhìn Claire không nói nên lời, Claire nhìn nàng gật đầu.



  "Đối với Mạc Ngôn, chơi mạt chược là công việc."



  "..."



  Nhan Tịch thầm thở dài, nàng có thể thấy Claire đạm mạc với người khác, cô thật sự không ngần ngại dùng tiền để lấy lòng lão thái thái, quên đi, không nên ghen tị, không phải vì nàng sao? Chỉ là Tiêu Mạc Ngôn...



  "Uy, Tiêu tỷ."



  "Làm sao vậy? Tôi đang bận, nói nhanh lên a!"



  Giọng nói lớn của Tiêu Mạc Ngôn truyền đến, Nhan Tịch vui mừng khôn xiết, giọng như vậy, chắc chắn không có thời gian.



  "Claire muốn chị đến nhà em chơi mạt chược, chị nói chị đang bận, hẳn là không có thời gian..."



  "Nhà của em sao? Tôi qua ngay, chờ tôi! Đừng bắt đầu a! Tốt quá, tôi nhớ mạt chượt mấy ngày nay, cúp máy đây!"



  "..."



  "Thế nào rồi?"



  Nhan Mẹ nhìn Nhan Tịch đầy mong đợi, nàng nuốt nước bọt ngước nhìn Claire, Claire gắp đồ ăn cho vào miệng, nhai kỹ, trên mặt nở một nụ cười giảo hoạt.



  Tiêu Mạc Ngôn thực sự yêu mạt chược hơn cả công việc, chưa tới nửa tiếng đã vội vàng chạy tới, cửa vang tiếng gõ cửa, Nhan Mẹ đi tới mở cửa, thời điểm cửa mở ra bà lại hoảng sợ.



  Ai nha, vừa tới là mỹ nhân ngư, lần này là hồ ly tinh!



  Tiêu Mạc Ngôn ăn mặc rất nóng bỏng, một bộ quần áo quây mát mẻ, lộ ra đôi vai ngọc mịn màng, hai chân dài tinh xảo trắng nõn phản chiếu ánh sáng, đẹp đến chói mắt. Mặc chiếc váy ngắn không thể ngắn hơn, toàn bộ lộ ra ngoài, cô còn tưởng là Nhan Tịch ra mở cửa, nhưng một lão thái thái đi ra, đột nhiên có chút bối rối, ngơ ngác nhìn Nhan Mẹ.



  "Chào dì."



  Nhan Mẹ phản ứng lại, đỏ mặt cười xấu hổ.



  "Ai nha, Tiêu Tiêu mau vào đi."



  Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy xấu hổ trước cái tên thân mật như vậy, đóng cửa lại bước vào.



  Tiêu Tiêu? Mẹ? Nhan Tịch cười thành tiếng.



  "Tiêu tỷ, không phải chị đang bận sao? Lại có thời gian đến chơi mạt chược."



  Tiêu Mạc Ngôn xua tay, quen thuộc ngồi trên sô pha, lắc đầu.



  "Không bận, kỳ nghỉ hè đã qua rồi. Hiện tại trời lạnh. Gần đây công ty đang có kế hoạch làm một bộ phim đam mỹ. Ngoài chuyện này ra, không có mánh lới quảng cáo nào."



  "Đam mỹ?"



  Nhan Tịch ngạc nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cô gật đầu.



  Ăn xong, Nhan Mẹ đi tới ngồi trên ghế sô pha, cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Bởi vì cô cũng có một lão thái thái ở nhà, cũng có thể hảo hảo tán gẫu với Nhan Mẹ.



  "Nói về phim đồng tính, ta đã thấy một câu chuyện cười đam mỹ trên Internet một thời gian trước."



  Nhan Mẹ cười nói, Nhan Tịch trở nên cứng đờ, Claire khẽ cong môi nhìn nàng.



  "Nga, dì nói đi."



  Tiêu Mạc Ngôn cười nói, không phải chiếu lệ, cô rất muốn nghe Nhan Mẹ kể chuyện cười, theo cảm nhận của Nhan Mẹ, hẳn là có điểm khác biệt với những câu chuyện cười nhạt nhẽo của Nhan Tịch.



  Nhan Mẹ hắng giọng nghiêm túc nói:



  "Người đứng đầu một chỉ huy quân đội là gay, thích sờ ngực đàn ông. Một ngày nọ, quân đội có một cuộc duyệt binh. Hắn đến bên một chiến sĩ đưa tay sờ ngực, vỗ vai khen ngợi:" Chàng trai trẻ, cơ ngực phát triển rất tốt! " Chiến sĩ đó trả lời:" Báo cáo thủ trưởng, tôi là nữ. "



  "..."



  "..."



  "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK