Beta: Gờ
~~~~~
"Claire......"
Nhan Tịch nhìn Claire bằng đôi mắt tràn đầy tình cảm, nhẹ nhàng gọi tên cô. Claire hiểu nàng... thật sự hiểu nàng... Đáng giá, tất cả cố gắng của nàng đều rất đáng giá.
Những ngón tay lành lạnh chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Nhan Tịch, trong giây lát Claire không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
"Nhan Tịch, hứa với tôi, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. "
Lời của Claire đi thẳng vào tim Nhan Tịch, cánh tay cảm giác được thắt lưng mảnh dẻ, nhìn làn da trắng nõn mềm mịn đến chói mắt, ẩn dưới lớp áo kia là xương quai xanh mê người, nàng cúi thấp đầu để che giấu khuôn mặt đang dần đỏ lên. Claire lại cố chấp nâng mặt Nhan Tịch lên để nhìn thẳng vào hai mắt cô, cô nghĩ vì nàng không đồng ý mới cúi đầu né tránh.
"Hứa với tôi đi. "
"Em hứa. "
Trước mặt Claire, Nhan Tịch không có chút sức lực để phản kháng, huống hồ giờ nàng đang muốn thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này. Tuy rất đau khổ nhưng nàng vẫn là chịu đựng chua xót trong lòng để gật đầu đồng ý. Thấy Nhan Tịch gật đầu, mặt Claire giãn ra, gánh nặng trong lòng tựa như cũng vơi đi không ít. Claire hiểu rõ Nhan Tịch, cho dù nàng có nghiêm túc, cố chấp đến đâu về mặt tình cảm, thì cuối cùng nàng cũng chỉ là một cô gái 24 tuổi, chưa đủ trưởng thành mà thôi. Cô không muốn nàng dẫm vào vết xe đổ của mình năm đó - dùng men rượu để quên đi tất cả, như vậy sẽ khiến cô cảm thấy có lỗi.
Màn hình ti vi vẫn chập chờn ánh sáng như trước, cả hai đều không nói thêm gì nữa, lẳng lặng ngồi trên sô pha. Nhan Tịch vẫn cố chấp ôm Claire, nhưng ưu sầu tràn ngập trong khóe mắt dường như đã phai nhạt, thay vào đó là ánh cười thỏa mãn. bây giờ nàng tin, tin Claire nhất định sẽ trở lại.
Nhan Tịch hiểu dù phải chịu nhiều buồn phiền hơn, dù có gặp nhiều trắc trở hơn, thì vĩnh viễn Claire cũng sẽ không hoàn toàn thuộc về một mình nàng, cô còn có Thượng Hoa, trên vai cô còn phải gánh trách nhiệm. Vì yêu cô, nên không muốn trở thành gánh nặng của cô, thành điều trói buộc cô.
Nắm tay Claire đưa cô đến dưới lầu Thượng Hoa. Nhan Tịch dịu dàng nhìn cô, nở nụ cười.
"Cảm ơn em, Nhan Tịch. "
Claire nhẹ nhàng nói, ban đầu đã hứa với Nhan Tịch sẽ dành tất cả thời gian hai ngày còn lại cho nàng, nhưng cô cũng không thể bỏ bê chuyện công ty, còn do dự chưa biết mở miệng như thế nào, thì Nhan Tịch đã đề cập đến chuyện này trước. Claire bình tĩnh nhìn Nhan Tịch, nụ cười trong mắt nàng khiến cô hoảng hốt, dường như qua một đêm Nhan Tịch đã trưởng thành hơn nhiều.
"Vâng, chị đi nhanh lên đi, nhớ phải ăn tối đàng hoàng đó."
Nhan Tịch cười vui vẻ với Claire, không có chút bóng dáng đau khổ nào, Claire nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi quay người, bước vào công ty.
Nhan Tịch đứng thất thần nhìn theo Claire đến khi hai chân không còn cảm giác mới từ từ cúi đầu, khuôn mặt tịch mịch. Claire, em không giúp được chị bất cứ điều gì.
Đột nhiên Claire xuất hiện ở Thượng Hoa, thu hút không ít ánh nhìn. Tất cả mọi người đều thắc mắc tại sao lúc này cô lại ở đây, không phải các thành phần nồng cốt của công ty đang cùng đi du lịch Thái Sơn sao? Sếp ở đây làm gì?
Claire vẫn như cũ, nhìn thẳng về phía trước, ngẩng cao đầu bước vào phòng giám đốc. Thư ký đang cặm cụi sửa sang lại văn kiện, thấy cô bước vào, kinh ngạc đến mức đánh rơi văn kiện đang cầm trong tay, mỗi tờ một nơi, vội cúi xuống nhặt.
Claire nhìn cô rồi cười nhạt, không lên tiếng, đi thẳng đến bàn làm việc, ngồi.
" Phó tổng, không phải chị đang ở Thái Sơn sao? "
Thư ký dè dặt hỏi, Claire ngẩng đầu nhìn cô.
"Ngày mốt tôi phải về Mỹ, chuẩn bị các văn kiện quan trọng sắp tới của công ty đâu vào đấy cho tôi. "
"Dạ. "
Thư ký ra ngoài, Claire không nói lời nào, cúi đầu nhìn những bản kế hoạch trên bàn. Không lâu sau, thư ký đem tất cả văn kiện đến, Claire nhíu mày nhìn đống văn kiện dày cộm nặng nề kia, không nói gì, bắt đầu xử lý từng văn kiện một.
Bất luận xét về mặt lợi nhuận toàn công ty thu được hay về mặt các khách hàng tiềm năng thì Thượng Hoa cũng không được coi là công ty lớn, chỉ có thể xem là mô hình vừa hoặc nhỏ còn non trẻ, với rất nhiều chuyện vụn vặt phức tạp. Vì là doanh nghiệp gia đình nên khi còn quản lý, ba Claire rất độc đoán khiến việc điều hành Thượng Hoa bây giờ rất khó khăn, cũng may có LARA.
Nghĩ đến Lâm Nhược Nhiên, Claire thở dài, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cô và cô ấy rơi vào tình huống như vậy, Claire hiểu rõ tính tình cô ấy ra sao, nếu ban đầu cô biết thì nhất định sẽ không dây dưa với Nhan Tịch, nhưng chuyện đến ngày hôm nay...
Claire không muốn suy nghĩ nhiều nữa, vỗ trán, chăm chú xem văn kiện. Cô còn chưa quyết định cụ thể sẽ đi bao lâu nên những thứ trong phạm vi năng lực, cô nhất định phải làm tốt nhất có thể.
Khi chồng văn kiện cao ngất kia chuyển hết từ bên trái sang bên phải bàn cũng là lúc trời đã tối đen. Claire tựa ra sau ghế, chậm rãi giơ tay lên xoa đầu đang có chút đau, nhưng lại nghĩ đến Nhan Tịch, nhớ đến dáng vẻ cợt nhã của nàng khi massage cho cô lần trước, khóe miệng hơi giương lên, nhưng trong nháy mắt lòng cũng nặng trĩu.
Còn chưa đi đã bắt đầu nhớ, cô thật sự đã động lòng sao?
Claire thở dài, lấy điện thoại ra, bấm dãy số vừa mới lưu.
"Tiêu, mình muốn gặp cậu. "
Tiêu Mạc Ngôn vui vẻ đồng ý, chưa đầy nửa tiếng sau đã có mặt trong phòng giám đốc của Thượng Hoa, trong tay là tách cà phê do chính tay Claire pha, cười híp mắt nhìn cô.
"Yo, sếp lớn hôm nay tìm tớ có chuyện gì? "
Tiêu Mạc Ngôn mới từ một buổi trao giải về đã nhận được điện thoại của Claire, trang phục cũng chưa kịp thay đã vội đến Thượng Hoa, bỏ qua mọi lời xôn xao xung quanh. Claire không có tâm trạng đùa với cô, lắc đầu, thì thầm.
"Tiêu, mình muốn nhờ cậu chuyện này. "
Ngụm cà phê vừa mới nuốt xuống thiếu chút nữa phun ra lại, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Claire.
"Cậu—— nhờ tớ? "
Trong ấn tượng của Tiêu Mạc Ngôn, Claire như một vị trưởng bối, bạn bè có chuyện đều tìm đến nhờ cô giúp đỡ, từ khi nào cô cũng nhờ người khác, chẳng lẽ là vì Nhan Tịch?
Claire không né tránh, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt long lanh của Tiêu Mạc Ngôn.
"Không sai, mình muốn nhờ cậu để mắt đến Nhan Tịch giúp mình."
"Để mắt đến Nhan Tịch giúp cậu? A, chuyện này không được. "
Tiêu Mạc Ngôn quả quyết từ chối, cầm tách cà phê trên tay đi đi lại lại trong phòng làm việc của Claire, thỉnh thoảng còn nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh đêm, rất vui vẻ.
Claire nhíu mày nhìn Tiêu Mạc Ngôn, chỉ nhìn chằm chằm cô, không nói gì.
"Nghe này ——"
Tiêu Mạc Ngôn không chịu đựng được, bầu không khí này quá giống với lúc Hạ Linh Doanh nhà cô tức giận, hơn nữa Claire lại không giống Hạ Hạ thích nói những lời lạnh lùng ngoài miệng mà sẽ dùng ánh mắt giết người, cái này càng khiến người ta khó chịu đựng hơn.
"Cậu và Nhan Tịch là bạn, tớ và Nhan Tịch miễn cưỡng cũng có thể coi như là bạn, nhưng bảo tớ để mắt đến nhóc ấy? Làm vậy không phải Hạ Hạ nhà tớ sẽ nổi máu Hoạn Thư lên sao? À, ẽm ghét nhất tớ tiếp xúc với phụ nữ độc thân đó. Huống hồ Nhan Tịch lại khéo nịnh vậy nữa. "
Tiêu Mạc Ngôn cười, giải thích. Claire không lên tiếng, lạnh lùng nhìn biểu hiện cực kỳ thành thật của cô ấy. Cô biết, Tiêu Mạc Ngôn chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
"Tiêu, lần này mình về để tìm cho em ấy một đáp án. "
Tiêu Mạc Ngôn nhún vai, không nhìn bên ngoài nữa, lơ đễnh đặt tách cà phê trên tay xuống, lười biếng ngồi xuống sô pha rồi gối hai tay sau gáy, nhìn Claire đôi mắt đầy thú vị.
"Phải không? Nói vậy, chờ cậu từ Mỹ về sẽ hoàn toàn quên đi VAN, để thực sự yêu Nhan Tịch? "
Claire cau mày. Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu.
"Claire, tớ sẽ thay cậu để mắt đến Nhan Tịch, nhưng cậu phải nhớ kỹ, vì cậu tớ mới để mắt đến nhóc ấy. "
Chỉ nói đến đó rồi Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy, tiện tay đeo kính mát lên, khóe miệng nâng lên một nụ cười đầy hấp dẫn, nhìn Claire.
"Claire, rốt cuộc cậu còn rối rắm chuyện gì nữa? Nếu cậu không thể phân rõ cảm giác với Nhan Tịch thì hãy tự hỏi trái tim của cậu ấy. "
Tiêu Mạc Ngôn xoay người rời đi đúng như phong cách phóng khoáng của mình, Claire nhìn theo bóng lưng cô, thở dài.
**********************
Vừa ra khỏi Thượng Hoa, Tiêu Mạc Ngôn dừng bước, cũng không thèm để ý xem có paparazzi bám theo không, đã tháo kính mát xuống, mím môi nhìn bóng người cách đó không xa.
"Ra đây, trốn gì mà trốn? "
Nhan Tịch vẫn luôn trốn một góc, cắn môi, không vui bước ra, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mạc Ngôn.
"Chị tới tìm Claire hả? "
"Hỏi thừa, nếu không em cho rằng tôi phải lòng em, đặc biệt đến tìm em hả? "
"..."
Bị một câu của Tiêu Mạc Ngôn chặn họng, Nhan Tịch kìm chế tức giận, đỏ mặt nhìn cô. Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng hừ nhẹ, cô vẫn nhớ rõ chuyện tốt ban sáng Nhan Tịch làm khiến Hạ Hạ không cho cô đụng vào người một tuần lễ, nếu không phải do lập trường của nhóc con ngu ngốc này không đủ kiên định thì có lẽ giờ mọi chuyện đã thành công rồi. Không thể trút giận vào Claire, chứ đâu phải không thể trút giận vào nàng?
Nhan Tịch tự biết đuối lý, cúi thấp đầu, không nói lời nào, nàng cầm hộp cơm trong tay, ánh mắt có chút né tránh. Thật ra nàng cũng không dám nhìn Tiêu Mạc Ngôn vì người phụ nữ này quá xinh đẹp. Quần áo lấp lánh như ánh trăng, từ cổ áo có thể thấy chiếc khăn lụa đủ màu; trang điểm mắt khói, son môi mật ong bóng nhũ; vốn dĩ đã rất cuốn hút giờ phút này càng thêm không thể rời mắt khỏi những đường cong ưu nhã kia, kết hợp với những biểu hiện của cô đều quá mức mê người.
Ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn rơi vào chiếc hộp giữ nhiệt màu trắng kia, hơi ngẩn ra rồi ngay sau đó gợi lên khóe miệng.
"Mang cho Claire hả? "
"Dạ. "
Nhan Tịch lí nhí đáp, nàng vẫn chưa quen đối mặt nói chuyện với một người độc đoán như Tiêu Mạc Ngôn, lòng mơ hồ có chút tự ti, nếu như nàng có chút bản lĩnh của Tiêu Mạc Ngôn thì Claire cũng sẽ không bỏ đi như thế.
Biết nàng đang nghĩ gì, Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, cười khúc khích.
"Nhóc tự ti cái gì? Tôi thấy em và Claire là một đôi rất hoàn hảo. "
Đây là lần đầu tiên Tiêu Mạc Ngôn khẳng định tình cảm của hai người, Nhan tịch kinh ngạc nhìn cô bằng khuôn mặt lo sợ.
"Một thụ lạnh lùng, thờ ơ, một công tồi tàn, rất xứng đôi nha. "
Tiêu Mạc Ngôn cười. Nhan tịch tối sầm mặt, quyết định không thèm để ý đến cô nữa, vội đi vòng qua cô để đem thức ăn lên cho Claire, giờ này chắc cô cũng đói rồi.
"Ai, đừng vội đi vậy chứ. "
Tiêu Mạc Ngôn vươn tay kéo Nhan Tịch đang vội vã muốn đi đưa cơm lại, Nhan Tịch cảm thấy phiền toái, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã chạm vào đôi mắt tuyệt đẹp đang nhìn mình và đôi môi đỏ mọng hơi nâng lên, mặt Nhan Tịch lập tức đỏ lựng, bắt đầu quay đi không nhìn cô, vung tay giãy ra.
"Nói cho nhóc biết, tôi từng học taekwondo đó. "
Tiêu Mạc Ngôn có chút buồn cười nhìn Nhan Tịch giãy giụa không khỏi tay mình, mỉm cười, nhắc nhở nàng.
"Buông ra!"
"Ồ, nhóc cũng có chút nỗ lực đó, nhưng Nhan Tịch à, đừng nói tôi không nhắc em nha, về mặt thể lực em kém xa Claire. "
"Không buông tay tôi sẽ đến biệt thự tìm Hạ Hạ!"
Những lời trêu đùa không che giấu chút nào của Tiêu Mạc Ngôn khiến mặt Nhan Tịch đỏ như quả cà chua, Tiêu Mạc Ngôn vẫn cười vui vẻ như trước, còn 'được đằng chân lân đằng đầu', cúi đến khuôn mặt đỏ lựng kia, thổi một hơi.
"Nhan Tịch đúng là cảm giác này này, nhóc thật sự rất nỗ lực, không tệ đâu, chỉ cần làm tan chảy núi băng thì đời này em tha hồ được hưởng(*) nha. "
*Nếu không nhầm thì đây là câu nói móc, "hưởng" ở đây đồng âm với "thụ" Tiêu tổng chơi chữ, chế giễu Nhan Tịch thụ suốt đời (mà hình như ẽm không biết bị móc thì phải, hay tui nhầm chỗ này ta?!)
"Chị!!!"
"Ồ, cái gì đây? Lưu ly hả? "
Ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn bị sợi lưu ly nguyệt trên tay Nhan Tịch hấp dẫn, tò mò nhìn hình dáng đặc biệt của sợi dây, những viên thủy tinh tròn tròn, nho nhỏ được xâu lại với nhau, mang thứ ánh sáng màu vàng nhạt như ánh nắng khiến người ta cảm thấy ấm áp, thoải mái. Tiêu Mạc Ngôn nghiêm túc suy ngẫm, nhưng dường như hành động đó lại chọc tức Nhan Tịch khiến nàng vừa giãy vừa la hét:
"Không liên quan đến chị, buông ra!"
Nhan Tịch thật muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, trước giờ nàng vẫn tự cho mình là kẻ mặt dày vô địch, nhưng hôm nay gặp Tiêu Mạc Ngôn mới biết thế nào là 49 gặp 50, mà mùi hương không giống trên người Claire lại càng khiến nàng lúng túng.
Tiêu Mạc Ngôn cười thích thú, nhìn kẻ bị mình chọc trước mặt, buông tay Nhan Tịch đang bị giữ chặt ra rồi lắc đầu, đi về phía bãi đậu xe.
Nhan Tịch đứng thở hổn hển, giận dữ nhìn theo bóng lưng Tiêu Mạc Ngôn, dự định tìm lúc nào đó sẽ mách hành vi đáng xấu hổ hôm nay của cô với Hạ Linh Doanh, tuy nghĩ vậy, nhưng tay Nhan Tịch hơi nắm chặt hộp cơm, trong đầu văng vẳng câu nói của Tiêu Mạc Ngôn "Chỉ cần làm tan chảy núi băng thì đời này em tha hồ được hưởng nha. "
Hưởng? Sao hưởng được?
Suốt đường đi đầu tràn ngập suy nghĩ, hai chân Nhan Tịch không có chút sức lê vào phòng giám đốc, nàng cúi đầu đưa hộp cơm tới, không dám nhìn Claire.
"Em đã làm món cà tím mà chị thích ăn nhất. "
Claire nhìn hộp giữ nhiệt trước mặt, nhàn nhạt cười rồi ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch, bất ngờ khi thấy mặt nàng đỏ như quả cà chua.
"Sao vậy? "
"À, dạ, không sao. "
Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn Claire, ánh mắt hơi né tránh. Claire nghĩ nàng buồn vì chuyện cô đi nên cũng không để ý, cầm đũa lên ăn. Không biết do đói bụng hay tay nghề Nhan Tịch ngày càng cao mà Claire cảm thấy thức ăn hôm nay đặc biệt thơm.
Cái nóng trên mặt dần giảm bớt, dao động trong lòng cũng vơi đi, rốt cục Nhan Tịch cũng dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Claire.
"Ngày kia, khi nào phải đi? "
"Sáng sớm đi rồi. "
"Ừm. "
Đôi mắt Nhan Tịch tối lại, thử dò xét hỏi.
"Em có thể đến tiễn chị không? "
Claire vẫn cúi đầu ăn cơm, thấy cô không nói lời nào, cầu vòng bắt đầu xuất hiện trong lòng Nhan Tịch khiến tâm trạng nàng khá hơn.
"Tối có bận gì không? "
"Không. "
Ảm đạm trong mắt phút chốc biến mất nhường chỗ cho sự phấn khích lan tràn khắp cơ thể. Nhan Tịch nhìn Claire, vô cùng kích động.
"Vậy để em đưa chị đến một nơi nha? "
~~~~~Hết Chương 38~~~~~
1 năm rồi, mới đi được 1/3.
Hy vọng có thể edit xong trước Noel.
Mệt mỏi~ mệt mỏi a~.