• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Pi



Beta: Gờ



~~~~~



Nhan Tịch cưỡi con lừa nhỏ đi theo Claire, thỉnh thoảng trò chuyện với Claire, cảm thấy cô không hứng thú trả lời mình, vẻ mặt lạnh như băng, trong lòng bắt đầu gõ trống.



Chuyện này là sao?



Nhan Tịch lén nhìn Claire, vẻ mặt không có biểu lộ gì, ánh mắt cũng lạnh băng, uây... thật ra thì nàng đã cảm giác được không bình thường, lúc ở trường ngựa Nhan Tịch đưa tay muốn Claire kéo nàng lên, lãng mạn cùng cưỡi một con ngựa đi khắp đồng cỏ, nhưng người ta lại không thèm để ý đến nàng, nghênh ngang đi mất. Nhan Tịch nghĩ lại, không đúng, lúc trên máy bay vẫn còn rất tốt mà, còn vuốt ve váy quyến rũ nàng, sao ra khỏi máy bay đã thay đổi, rốt cuộc nàng đắc tội cô khi nào?



Chị gái đi theo sau lưng nhìn Nhan Tịch và Claire, chút buồn cười, Nhan Tịch cưỡi lừa vốn đã thấp hơn, giờ nàng còn lộ ra dáng vẻ nịnh nọt, còn Claire ngồi trên ngựa cao, vui vẻ sẽ nói mấy câu, không vui thì nhìn cũng không nhìn một cái, cực kỳ cao ngạo. Cảm giác như hình ảnh hoàng hậu và thái giám ngày xưa, cúi đầu khom lưng..



"Claire, chị coi kìa, đàn chim bên kia thật đẹp! "



"..."



"Claire, nhìn coi, sóc đó! "



"...."



"Claire, nhìn này, nhanh lên, nai rừng! "



"...im lặng. "



Claire có chút không chịu nổi Nhan Tịch, liếc mắt. Nhan Tịch ngẩn người, miệng còn chưa kịp khép lại, ngửa đầu nhìn cô, vẻ mặt ấm ức.



"Rốt cuộc là chuyện gì? Sao hôm nay chị khó khăn với người ta vậy..."



Claire nghe được Nhan Tịch nói hai chữ người ta, lòng buồn cười, nhưng mặt vẫn lạnh băng không nhìn nàng.



"Em ngoan mà, chị không thích sao..."



Nhan Tịch thận trọng nhìn Claire, tựa như làm nũng nói, nàng đoán Claire không chịu nổi nàng như vậy. Quả nhiên, Claire thở dài, cúi đầu nhìn nàng.



"Nhan Tịch, em đã hứa với tôi cái gì? "



Nhan Tịch ngây ra nhìn Claire, nàng hứa cái gì? Lúc nào chứ?



Claire nhìn dáng vẻ luống cuống của Nhan Tịch, lòng nổi lửa, Nhan Tịch thật sự không đặt cô trong lòng, ban đầu Nhan Tịch nói chỉ kể chuyện cười cho mình cô thì hay lắm, nhưng vẫn kẻ cho RAY nghe! Đây không phải hẹp hòi, ghen tuông mù quáng, mà là vấn đề về sự trung thực! Claire cố gắng kiếm cớ, không muốn thừa nhận mình ghen.



"À, chị nói truyện cười hả. "



Nhan Tịch nghĩ tới, nháy mắt cười với Claire, uây, ra là sếp lớn đang ghen, không nói sớm, để nàng lo lắng cả buổi.



Thấy dáng vẻ không đàng hoàng của Nhan Tịch, Claire trừng nàng, Nhan Tịch thấy vội vàng lắc, giải thích.



"Ey, chị đừng nóng. Nghe em giải thích đã..."



Nhan Tịch mím môi, suy nghĩ một hồi, nói:



"Em đã nói là không kể chuyện cười cho người khác nghe, nhưng là hôm nay em kể cho RAY chuyện bựa mà, đâu phải chuyện cười. "



"..."



Claire kéo dây cương, không thèm nhìn lại Nhan Tịch, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, phi đi mất, vó ngựa hất tung bụi đất, Nhan Tịch ăn một miệng đất.



"..."



Nhan Tịch buồn bực nhìn chằm chằm theo bóng lưng Claire một hồi, cúi xuống, xoa tiểu Hắc, thì thầm:



"Tiểu Hắc, mày có thể đuổi theo con ngựa trắng kia không? "



Con lừa không chút phản ứng, nhưng chị gái đã hơi sốt ruột, xem ra Nhan Tịch muốn liều mạng cưỡi lừa, chuyện này sao được.



"Cô gái, tiểu Hắc không được đâu......"



Nhan Tịch buồn bực, hận tiểu Hắc là sắt không thể rèn thành thép. Gì chứ, không phải chỉ là chuyện bẩn bựa thôi sao. Nàng định vừa cưỡi ngựa vừa ngắm đồng cỏ rộng bao la cùng Claire, sau đó mệt mỏi nằm lăn trên cỏ, nắm tay nhau, gối đầu, cùng nhìn vào một khoảng trời xanh biếc, sau đó ở không kìm được từ từ đến gần, hai môi chạm nhau, rồi cùng thưởng thức một bữa ăn ngoài trời... dù mô tuýp hơi cũ, nhưng đây là mong muốn của nàng!



Vì Claire quá hiên ngang, phân khúc《 Hoàn Châu cách cách 》trong lòng Nhan Tịch không thể thực hiện, nàng cưỡi lừa cả buổi chiều, cuối cùng về chỗ ở.



"Cô gái, hai người đi tắm trước đi, tối nay chúng ta ăn cừu nướng. "



Chị gái cười nhìn Nhan Tịch, cô rất thích cô gái này, trên người nàng có gì đó u buồn. Nhan Tịch không chút sức sống đáp một tiếng, ngẩng đầu liếc Claire một cái, hừ, vẫn không thèm để ý nàng.



Một trước một sau bước vào phòng nghỉ, Nhan Tịch nhìn xung quanh, vừa rồi cất hành lý quá cấp, chưa kịp nhìn kỹ. Thật may, đúng tiêu chuẩn của hai người, không xa hoa lại rất sạch sẽ, Claire ở sẽ không có vấn đề gì. Claire không để ý Nhan Tịch, trực tiếp đi rửa tay rửa mặt, Nhan Tịch cắn cắn môi, bước theo vào.



Nghiêng người, hai chân khép lại, Nhan Tịch tìm động tác đứng tự nhận là đẹp nhất, tựa vào gạch men nhìn Claire. Nàng phân vân không biết giờ nên thế nào, giả vờ đáng thương hay trực tiếp xin tha thứ? Lòng nghĩ vậy, vẻ Nhan Tịch rất biểu cảm, lúc cúi đầu mím môi, lúc thì ngẩng đầu lên ép nước mắt chảy, hồi lại ra vẻ bi thảm. Tập luyện một lúc, Nhan Tịch cảm thấy vẫn là vờ đáng thương tương đối khá, ngẩng đầu lên vừa định biểu diễn đã thấy Claire đứng tại chỗ, đang nhìn chằm chằm nàng trong gương, nghiền ngẫm cười.



"Uây......"



Ai lắp gương ở đây vậy? Nhan Tịch nhìn chằm chằm tường nổi giận, tự nhiên khi không sap lắp cái gương lớn vậy chứ! Rõ ràng là để người ta nhìn trộm!



Claire vừa rửa mặt xong, thoạt nhìn rất tỉnh táo, một nhúm tóc dính vào trán, hợp với ánh mắt quỷ quyệt kia, có cảm giác rất vui tươi. Nhan Tịch nhìn, lòng rung động, quên mất những gì mình vừa luyện, mơ màng bước tới, đưa tay ra ôm Claire, dán lên đôi môi đỏ mọng còn mang theo nước kia.



Ưm.. mềm mại, có hương cỏ xen lẫn mùi sữa, Nhan Tịch nhẹ nhàng mút môi Claire, khóe miệng khẽ cong, không biết tại sao, đột nhiên nàng nghĩ đến tiểu Hắc, bình thường chắc tiểu Hắc cũng ăn cỏ non, thỉnh thoảng bò cung cấp thừa sữa, nó cũng sẽ uống sữa tươi, vậy sẽ có hương vị gì? Có phải cũng giống vậy không... dĩ nhiên, chuyện này chỉ có thể nghĩ, nếu Nhan Tịch nói mùi hương Claire giống lừa, có lẽ mấy ngày tiếp nàng cũng đừng hòng được chơi, còn bị đạp xuống từ đỉnh Himalaya nữa.



Claire không quan tâm chuyện Nhan Tịch phân tâm, mềm mại tựa vào lòng nàng, hiếm khi ngoan ngoãn để nàng hôn, nàng chầm chậm ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của Nhan Tịch, Nhan Tịch cảm giác được, lòng vui vẻ, biết Claire không giận nàng, cũng để cô hôn, hai tay choàng qua cổ cô, lòng thầm than, ai, kiễng chân hôn thật mệt, xem ra nàng vẫn hợp làm thụ...



"Ai ui——"



Nhan Tịch chưa kịp vui, đau đớn ở xương quai xanh truyền tới, cơ thể Nhan Tịch căng lên, ôm chặt tay Claire, hít một hơi khí lạnh.



"Hành hung" xong, Claire nhẹ nhàng đẩy Nhan Tịch ra, nhìn nàng.



Nhìn vết cắn đỏ ửng trên xương quai xanh mình, Nhan Tịch ngẩng đầu, khóc không ra nước mắt nhìn Claire.



"Lần sau không được vậy nữa. "



Mặt Claire ửng hồng, nhưng giọng lại lạnh băng dị thường, nhìn chằm chằm Nhan Tịch. Nhan Tịch cắn môi, gật đầu đáp lời. Thấy nàng như vậy, cuối cùng khuôn mặt cứng nhắc của Claire cũng thả lỏng, cô bước ra ngoài, vừa đến trước cửa, nhìn dáng vẻ ấm ức của Nhan Tịch, cười nhẹ một tiếng.



Đồ chết bằm!



Claire vừa rời khỏi, Nhan Tịch đã cắn răng trợn mắt, đây là cái gì? Lát ra ăn cơm, muốn nàng nói sao với dấu đỏ trên cổ? Muỗi cắn? Chắc chắn là Claire cố ý bắt nặt, chỉ biết bắt nạt nàng thôi!



Quả nhiên, khi Nhan Tịch chớ không được tự nhiên theo Claire đi đến bên đống lửa đã nhóm, chị gái vừa thấy vết hôn trên cổ nàng, lập tức trợn to hai mắt.



"Cô, cô——"



Nhan Tịch bĩu môi, nói:



"Em vô ý cắn trúng. "



"...."



Claire ngồi cạnh nàng, run lên, không lên tiếng.



"Đây là ——"



Chị gái kinh ngạc, sao lại có người tự cắn mình, còn nữa, đầu nàng chắc phải linh hoạt lắm mới có thể cắn ở chỗ đó. Chị gái nhìn chằm chằm Nhan Tịch thật kỹ, lắc đầu, có chút không tin, đầu Nhan Tịch lớn như vậy, cúi đầu chắc chắn cũng đến ngực, làm sao có thể cắn phải xương quai xanh chứ?



"Không được cưỡi ngựa, chán thật..."



Nhan Tịch đỏ mặt đánh trống lảng, chị gái nghe xong chỉ cười, lơ đễnh, liếc mắt về phía Claire đang ngồi cạnh, nhịn cười, lòng cũng hiểu đôi chút.



Giờ không phải là mùa du lịch, du khách không nhiều lắm, nhà chị gái có sáu người, mọi người trò chuyện một lúc đã quen thuộc, thịt cừu được xiên trên các que nướng, nướng trên bếp, mỡ trào ra, mùi thơm mê người. Nướng xong, chị gái chia cho mỗi người một ít, Nhan Tịch ăn không ngẩng mặt lên, Claire không thích dầu mỡ, chỉ ăn một miếng rồi ngừng lại. Đưa đĩa của mình sang cho Nhan Tịch, nhìn nàng ăn. Nhan Tịch biết Claire không thích ăn thịt, cũng không từ chối, dự định sẽ tìm rau cho cô ăn sau, trực tiếp cầm lấy đĩa, ăn ngấu nghiến.



Du khách bên cạnh nhìn hai người, cười hâm mộ.



"Em gái cô hả? "



Cô gái mặc váy đỏ khều Nhan Tịch, thì thầm, Nhan Tịch hồi thần, cầm giấy lau mỡ trên miệng, nhỏ giọng đáp:



"Chị dâu tôi á. "



"Chị dâu?"



Cô gái đó kinh ngạc, trợn tròn hai mắt.



"Haha, nhìn không ra đúng không, phẫu thuật thẫm mỹ, qua Hàn quốc kéo da đó, cũng đã bốn mươi rồi! "



Đây là lần đầu tiên Nhan Tịch nói xấu Claire, nàng tức, Claire bắt nạt nàng, còn cắn nàng, nàng không dám chống đối ra mặt, vậy nói nói xấu sau lưng cho hả giận, vừa có thể ngăn chặn bọn ruồi muỗi xung quanh, nàng đã sớm nhận ra đám "sói đói" có mưu đồ bất chính với Claire!



"Thật á? "



Cô ta không tin, Nhan Tịch gật đầu, tay còn che miệng cười lưu manh.



"Thật mà, sinh ba đứa rồi đó. "



"Chồng chị ấy đâu? "



"Ly hôn rồi. "



"Tại sao? Chị ấy đẹp vậy mà! "



"Đầu tư mỹ phẩm dữ quá, làm phá sản nhà người ta, nữ phá hoại đó. "



"Ồ..."



Cô ta không nói, cúi đầu suy nghĩ cái gì đó, Nhan Tịch cười xấu xa, bất chợt nghiêng đầu, nhìn thấy Claire đang cười híp mắt nhìn mình, nàng nuốt nước miếng, không nói.



"Công nghệ thẩm mỹ Hàn Quốc tốt lắm sao? "



Claire cười nói, còn dịu dàng giơ tay lên nghịch tóc Nhan Tịch.



"...có thể lắm. "



Nhan Tịch toát mồ hôi lạnh, nhỏ giọng đáp.



"Bốn mươi tuổi, mới có ba con? Sao ít vậy, sao em không nói ba mươi luôn?"



"...Em sai rồi.."



Nhan Tịch mím môi, ra vẻ đáng thương nhìn Claire, Claire cười nhạt, không lên tiếng. tất cả mọi chuyện đều chờ đến tối đi, phải "dạy dỗ" Nhan Tịch một chút.



Ai ngờ Nhan Tịch lại có tầm nhìn xa như thế, không biết từ lúc nào một anh chàng vẻ ngoài mới nổi cầm ly rượu đi tới, thẳng đến chỗ Claire.



"Chào người đẹp. "



Claire gật đầu một cái, không lên tiếng.



"Tôi là Lâm Dương, vừa rồi nghe em cô nói chuyện với em gái tôi. "



Em? Em cái đầu anh á! Nhan Tịch bên cạnh cầm quả đấm.



"Thật ra tôi là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ. "



"..."



Claire lạnh lùng, không nói lời nào, nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch rụt cổ một cái, thầm thế giới thật nhỏ bé.



"Với kỹ thuật chỉnh hình tương đối hiểu rõ. "



Lâm Dương cười nói, Claire nhìn chằm chằm Nhan Tịch một hồi, quay đầu, cười nhẹ với hắn.



"Ồ? "



Cười một tiếng nghiêng thành, cười tiếng nữa nghiêng nước.



Lâm Dương lập tức đỏ mặt, hai mắt sáng lên, còn Nhan Tịch bên cạnh, mắt trợn to, không phải chứ? Định phẫu thuật thật sao?



Lâm Dương ngồi bên gờ cỏ, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói chuyện với Claire, từ chỉnh hình đến bơm ngực, không bỏ sót nơi nào, vì là bác sĩ, nói đề tài riêng tư thế nào cũng thuận miệng, hắn nghĩ người ngoại quốc tư tưởng rất cởi mở, lại càng thẳng thắng hơn. Dù Claire không định để ý đến hắn, nhưng thấy Nhan Tịch khó chịu, lại luôn gật đầu phô diễn. Máu Hoạn Thư của Nhan Tịch phun trào, ăn thịt cũng không chút mùi vị, ngồi buồn bã nhìn hai người.



Anh hai à, anh ngừng được chưa, chị dâu người ta cũng sinh ba đứa rồi còn muốn theo đuổi?



"Ai, tôi có thể hiểu được tâm trạng của người mẹ đơn thân, tôi và em gái từ nhỏ chỉ sống với mẹ. "



"..."



Claire cười nhạt, không nói lời nào. Nhan Tịch bên cạnh tí nữa cắn trúng đầu lưỡi.



"Chúng ta có thể nhau ở đây, âu cũng là duyên phận. "



Lâm Dương nói tiếp, Claire cúi thấp đầu, không nói. Nhan Tịch cầm ly bia bên cạnh lên, uống một hơi cạn sạch, sh*t! Rắm thối!



"Ai, đừng chỉ nói chuyện hai người vậy, chúng ta cùng nhau tám chuyện đi. "



Vẫn là những người đi cùng có lương tâm, lên tiếng đề nghị, Nhan Tịch dĩ nhiên đồng ý, tiến mấy bước đến cạnh Claire, vờ như lơ đãng đặt mông chen chỗ Lâm Dương.



"A, đại ca, lần sau có trò chuyện á, phân tới đâu dẫn hương đến đó, chị dâu tôi đang ở thời mãn kinh, mẫn cảm lắm, không thể trò chuyện quá lâu. "



Mặt Lâm Dương màu sầm lại, nhìn Nhan Tịch, gật đầu một cái ngồi sang một bên.



Mấy thanh niên trẻ tuổi tiến tới, cùng nhau trò chuyện, không biết ai mở đầu, khảo sát năng lực phản ứng.



"Nếu gặp quỷ, phản ứng đầu tiên của mọi người là gì? "



Chị gái Mông Cổ rất dũng mãnh, trả lời:



"Đánh nó. "



Em Lâm Dương cũng thành thực.



"Chạy, tôi sẽ vắt chân lên cổ chạy. "



Lâm Dương liếc mắt nhìn Claire, cười nói:



"Tôi sẽ dùng hết sức bảo vệ người tôi yêu. "



Nhan Tịch hừ một tiếng, mẹ kiếp, đồ dối trá!



Claire bình tĩnh, lắc đầu.



"Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật. "



"..."



Nhan Tịch toát mồ hôi, quả nhiên sếp lớn rất khác người.



"Cô gái, còn cô? "



Chị gái Mông Cổ rất chú ý Nhan Tịch, cô cảm thấy Nhan Tịch chân thành nhất, nhất định không nói dối. Nhan Tịch cúi đầu, trầm tư chốc lát, ngước lên nghiêm túc trả lời.



"Tôi nghĩ, tôi bị hù chết đứng. "



"Phụt——"



Người xung quanh cười xòa, Claire cũng không nhịn được bật cười thành tiếng, nhìn Nhan Tịch, lắc đầu, chỉ có nàng mới có thể nói ra câu trả lời này.



Sau khi Nhan Tịch nói thế, trong nháy mắt không khí trở nên sôi nổi, mọi người không còn bó buộc, trò chuyện, nhảy múa. Vài nhóc mới lớn, bị câu trả lời "hấp dẫn" của Nhan Tịch vừa rồi ảnh hưởng, muốn kết bạn. Nếu là ngày xưa, Nhan Tịch dù không đắc ý, cũng sẽ phô diễn vài câu, giờ ngay cả tâm trạng phô diễn nàng cũng không có. Nàng cầm ly rượu, mặt tối sầm nhìn đi theo Claire đang ngồi cạnh Lâm Dương, hận đến nghiến răng.



Lòng Claire cũng không đặt ở chuyện này, thỉnh thoảng nhẹ liếc Nhan Tịch, lòng mơ hồ có chút không thoải mái. Cô không biết công phu chiêu phong dẫn điệp này của Nhan Tịch học từ đâu ra, sao đến đâu cũng khiến bao nhiêu ông bướm dính vào?



Hai người lòng đều không yên, người bên cạnh vui đến tận hứng, ngày đầu tiên du ngoạn Mông Cổ kết thúc như vậy, hai người lười biếng trở về phòng, không ai để ý đến ai.



Claire nhìn cũng không nhìn Nhan Tịch, theo thói quen ngày thường vào phòng tắm, tắm, chơi suốt ngày cả người đều đầy mồ hôi, cô có bệnh hơi sạch sẽ đã không chịu nổi. Còn Nhan Tịch ngồi trên ghế sa lon, buồn bực suy nghĩ cảnh Claire và Lâm Dương nói cười vui vẻ.



Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mình kể truyện cười cho người khác cô lại ghen, lại cắn nàng, nhưng cô lại nói cười với người khác, vui lắm sao?



Nghĩ tới đây, Nhan Tịch không nhịn được, nàng cảm thấy nàng phải cho người này thấy chút lợi hại, bước đến tắt đèn, chỉ mở đèn đầu giường, Nhan Tịch rón rén cởi hết quần áo trên người, mang dép, nhẹ nhàng bước tới cửa phòng tắm, nhanh tay mở cửa, không nói hai lời, vọt vào.



~~~~~Hết Chương 90~~~~~



Haizzz tự nhiên chương này dài gấp rưỡi, edit nản ghê!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK