Beta: Gờ
~~~~~
Xuống xe, đợi Claire khóa cửa xe xong, Nhan Tịch mới bước đến, nhẹ nhàng cầm tay cô đi ngược gió, ngẩn đầu nhìn Claire, cười.
Claire cũng nhìn nàng, nhàn nhạt cười rồi nhìn cảnh vật xung quanh, hỏi:
"Em sống ở đây hả? "
"Dạ, em sống trong khu này. "
Nhan Tịch nắm tay Claire lẳng lặng tản bộ, đêm càng về khuya, nhiệt độ lại thấp nên dưới khu này dường như không có người, môi trường xung quanh thoải mái khiến hai trái tim cũng dần trở nên thoải mái, bình tĩnh lại.
Nhan Tịch quay lại, thở dài, buông tay Claire ra rồi cởi chiếc khăn màu xám trên cổ mình xuống, cẩn thận quàng lên cổ cô.
"Về Mỹ rồi, nhớ phải tự chăm sóc tốt cho mình. "
Nhan Tịch nhẹ nhàng nhắc nhở, nàng phát hiện kể từ khi gặp Claire, nàng trở nên dài dòng, nhưng biết làm sao được khi cô gái gần ba mươi tuổi này đến giờ vẫn không biết tự chăm sóc bản thân.
Claire không nói lời nào, đôi mắt xanh nhạt nhìn chằm chằm Nhan Tịch đang chăm chú quàng khăn cho mình.
"Ừm, ok, giờ ấm rồi đó. "
Nhìn lại Claire sau khi được mình quàng khăn, cuối cùng Nhan Tịch cũng hài lòng cười, Claire sờ cái khăn mềm mại trên cổ mình, ngây ngốc nhìn Nhan Tịch.
"Chị chờ em chút nha. "
Không đợi cô kịp hồi thần, Nhan Tịch đã lấy điện thoại trong túi ra, đi lên trước phía khom người ngồi xổm xuống, không biết làm gì. Claire đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của nàng, tay vẫn vuốt ve cái khăn trên cổ. Cô cảm kích nhưng cũng chỉ biết nói cám ơn, nói những lời sến súa với cô là chuyện cực kỳ khó, nhưng tất cả những gì Nhan Tịch đối với cô đều được cô âm thầm ghi nhớ, không bao giờ quên.
"Xong rồi!"
Nhan Tịch nói lớn một tiếng rồi nhanh chóng chạy đến dang tay ôm lấy Claire. Trong nháy mắt pháo hoa đủ màu sắc tuyệt đẹp tựa như thắp sáng nửa bầu trời, phản chiếu vào mắt Claire, cô nở nụ cười, ngước lên ngắm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, dù không rõ lắm nhưng cô vẫn có thể đọc ra mấy chữ kia, C——LOVE.
Vì cái này, Nhan Tịch chạy ngược chạy xuôi suốt cả buổi chiều, không đủ tiền và thời gian để đặt người ta thiết kế nên nàng mua một đống pháo hoa, tự xếp xong rồi bắn thử, cũng may, dù không rõ lắm nhưng nàng tin Claire sẽ hiểu. Nhan Tịch hài lòng về nét mặt của Claire bây giờ, công sức bỏ ra cả buổi chiều xem ra cũng đáng giá.
Nhan Tịch nắm lấy bàn tay hơi lạnh kia, nhìn thẳng vào mắt Claire bằng đôi mắt đầy tình cảm, đặt lên khóe môi cô một nụ hôn.
"Claire, em chờ chị, nhất định chị phải về. "
Claire không nói lời nào, hơi nhắm mắt lại, nhàn nhạt cười.
"Đẹp không? "
Hôn được Claire khiến tâm trạng Nhan Tịch rất tốt, chưa kể đến lần này Claire không có dấu hiệu phản kháng khiến nàng rất thỏa mãn. Claire mở mắt nhìn Nhan Tịch, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Nhan Tịch, tôi sẽ nhớ tất cả những gì em đã làm cho tôi. "
Nhan Tịch vui vẻ cười toe toét, nhưng câu sau của Claire đã hoàn toàn khiến trái tim nàng bị đóng băng.
"Mai không cần đến tiễn, để tôi tự đi, được không? "
Claire nhìn vào mắt Nhan Tịch, giọng nói mang theo ngữ điệu đặt câu hỏi, lần đầu tiên cô sợ, sợ nhìn thấy ánh mắt luyến tiếc kia của Nhan Tịch sẽ không đành lòng bỏ đi.
Nhan Tịch nhìn chằm chằm vào cô, gương mặt tràn đầy vẻ thất vọng, nàng hiểu mục đích của Claire, cô về Mỹ vì muốn có thời gian một mình suy nghĩ, không muốn bất cứ ai nhúng tay vào, nhưng nàng lại không bỏ được......
"Ừm. "
Nhan Tịch cắn môi, gật đầu, nàng không thể thay đổi quyết định của Claire, cũng không muốn khiến cô cảm thấy phiền thêm.
Claire mỉm cười, quay lại ôm lấy Nhan Tịch, gò má hơi lạnh dán tại má nàng rồi thì thầm bên tai.
" Nhan Tịch, cảm ơn em. "
******
Nhan Tịch cầm điện thoại trong tay, lẳng lặng ngồi dưới lầu, ngây ngốc nhìn hộp pháo hoa trống rỗng kia.
Claire đã đi rồi, cô không muốn nàng tiễn và cả hai cũng đã có ước định rằng trước khi cô về không được gọi điện, nhắn tin cũng càng ít càng tốt. Đột nhiên muốn uống đến say mèm, Nhan Tịch cúi thấp đầu, lặng lẽ thở dài, Claire, chị biết trước em sẽ như vậy nên mới bắt em phải hứa không được tự hành hạ bản thân đúng không?
Nhan Tịch ngồi đó đến lúc cả người lạnh cóng mới phủi mông đứng dậy, đút hai tay vào túi, chậm rãi đi về nhà, trong đầu là đoạn băng quay chậm ký ức cả ngày hôm nay ở cùng Claire. Nàng sống đến giờ, lần đầu tiên mới được trải nghiệm những thứ này, vì vậy khoảng thời gian ngày hôm nay quý giá biết dường nào. Nhan Tịch thật sự muốn biết, một ngày một đêm không có nàng bên cạnh, Claire có nhớ nàng không.
Đã không còn sớm, Nhan Tịch đoán mẹ Nhan đã ngủ nên lấy chìa khóa trong túi ra, nhè nhẹ mở cửa bước vào, nhưng vừa vào nhà đã phải giơ tay lên chắn ánh đèn chói mắt xung quanh. Nhan Tịch nheo mắt nhìn, chìa khóa trên tay rơi xuống đất.
Trong phòng khách, mẹ Nhan đang vui vẻ ngồi bên bàn trà gói sủi cảo, hiển nhiên sự vui vẻ kia bắt nguồn từ cái người đối diện đang mặc áo T – shirt rộng và quần short của nàng - Lâm Nhược Nhiên.
Thấy Nhan Tịch bước vào, Lâm Nhược Nhiên mỉm cười, nhìn nàng, vui vẻ vẫy tay.
"Chào em, công tác vất vả rồi, thật sự ngày càng nghiêm túc nha!"
Nhan Tịch chột dạ nhìn sang mẹ Nhan, phát hiện bà đang tự hào nhìn mình, mới nuốt nước bọt, ngồi xổm xuống thay dép, nhưng trong đầu chỉ còn là một mớ hỗn độn như nồi cháo đang sôi trào.
Nhiên Nhiên về rồi? Sao có thể như vậy được? Không phải nói sẽ ở Thái Sơn chơi một tuần sao? Còn nữa, cổ đã nói với mẹ cái gì rồi?
Thay dép xong, Nhan Tịch vào phòng tắm rửa tay rồi chậm chạp lết đến sô pha, ngồi xuống cạnh mẹ Nhan.
Không biết mẹ Nhan đang và Lâm Nhược Nhiên đang nói cái gì rất vui vẻ, mà thấy nàng bà đã cười nói:
" Nhan Tịch, rốt cuộc con cũng biết cố gắng. " . Đọc thêm nhiều truyện ở [ TRUMtru yen. o rg ]
"Dạ? "
Nhan Tịch ngơ ngác nhìn mẹ Nhan, không biết tại sao bà lại nói vậy. Mẹ Nhan dùng lưng bàn tay xoa mặt, nụ cười trên mặt không hề giảm.
"Nhiên Nhiên nói, vì công việc bận rộn mà con mới ở chơi được có một ngày đã chủ động xin về Thượng Hoa rồi."
Hơi thở Nhan Tịch trở nên bối rối, nàng quay sang nhìn Lâm Nhược Nhiên, Lâm Nhược Nhiên đang gói sủi cảo, ngước lên, mỉm cười.
" Nhan Tịch, đúng là bận rộn ngày đêm!"
Lâm Nhược Nhiên nhấn mạnh hai chữ "bận rộn" khiến Nhan Tịch chột dạ, cúi đầu không dám nói lời nào, cầm vỏ sủi cảo lên, bắt đầu gói. Nhưng hiển nhiên người ta không muốn bỏ qua cho nàng.
"À, dì, vừa rồi con mới thấy dưới lầu bắn pháo hoa, hình như là xếp chữ gì đó, thanh niên bây giờ thật lãng mạn. "
Lâm Nhược Nhiên vừa nói vừa trưng lên một nụ cười hơi có ý giễu cợt, mẹ Nhan không để ý lắm, cười đáp:
"Lãng mạn cái gì chứ, dì thấy cặp thanh niên kia chắc ăn gan hùm mật gấu rồi, giờ cũng đâu phải năm mới, Bắc Kinh đã có luật hạn chế bắn pháo hoa, bị bắt chẳng biết sẽ bị xử lý thế nào!"
Nhan Tịch cảm thấy hơi khó thở, lực tay hơi mạnh khiến viên sủi cảo vỡ ra.
"Chuyện gì khiến em lo dữ vậy? "
Lâm Nhược Nhiên nhìn Nhan Tịch rồi liếc viên sủi cảo trên tay nàng.
"Đúng rồi, Nhan Tịch, con ăn cơm chưa? "
Mẹ Nhan mãi nói chuyện phiếm với Lâm Nhược Nhiên, cũng quên hỏi Nhan Tịch đã ăn cơm chưa, bà thấy đã trễ vậy, chắc Nhan Tịch cũng ăn ở công ty rồi. Nhan Tịch mấp máy môi, chưa kịp trả lời đã bị Lâm Nhược Nhiên cắt ngang.
"Chắc chắn em ấy chưa ăn đâu dì, bận tối mắt tối mũi làm gì có thời gian ăn cơm, phải không Nhan Tịch? "
" Dạ phải. "
Nhan Tịch không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Nhược Nhiên, buồn bực đáp.
"Sao vậy, mệt lắm hay sao mà không có chút tinh thần nào hết? "
Cuối cùng mẹ Nhan phát hiện có gì đó không đúng, Nhan Tịch ngước lên, lắc đầu, cười miễn cưỡng.
"Không sao đâu mẹ, con chỉ hơi mệt chút thôi, lát nữa ngủ sớm một chút là được. "
"À, Nhiên Nhiên, lát nữa con cũng nghỉ ngơi sớm đi, mới về chắc mệt lắm. "
Mẹ Nhan hoàn toàn không thèm để ý tới Nhan Tịch, nhìn Lâm Nhược Nhiên, cười. Nhan Tịch nghe bà nói, hơi kinh ngạc, rốt cục cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhược Nhiên.
Lâm Nhược Nhiên cắn môi dưới, đang nhìn nàng bằng ánh mắt u oán khiến Nhan Tịch hơi sợ, tình cảm và lửa ghen tràn ngập trong đôi mắt kia khiến Nhan Tịch tiếp tục cúi đầu.
"Hai đứa gói tiếp nha, dì nấu số sủi cảo này trước, số còn lại chắc để cất vào tủ lạnh chứ chúng ta cũng không ăn hết. "
"Dạ, được rồi dì. "
Lâm Nhược Nhiên đáp, còn Nhan Tịch lại bất lực nhìn mẹ Nhan, muốn theo bà đi nấu sủi cảo, nhưng lại không dám mở miệng.
"À, sứ mệnh bảo vệ người đẹp của em hoàn thành rồi sao? "
Mẹ Nhan vừa rời khỏi, Lâm Nhược Nhiên mỉm cười hỏi Nhan Tịch, nhưng trong nụ cười kia lại mơ hồ mang theo tức giận.
Nhan Tịch bỏ sủi cảo trên tay xuống, cau mày nhìn cô.
"Nhiên Nhiên, chị đừng vậy mà. "
"Tôi làm sao? "
Lâm Nhược Nhiên ngay thẳng hỏi lại, giọng nói hơi run rẩy.
" Nhan Tịch, cô không nói tiếng nào đã bỏ đi với Claire, cô có nghĩ tới tôi không? "
Lâm Nhược Nhiên không leo núi mà ngồi cáp treo lên Thái Sơn trước, cô biết sức khỏe Nhan Tịch không tốt, sợ nàng sau khi đến nơi sẽ khó chịu nên cầm theo đồ uống nàng thích nhất, đợi nàng. Đợi cả buổi, cũng không thấy bóng dáng nàng đâu, cuối cùng, nghe hướng dẫn viên nói Nhan Tịch và Claire đã về lâu rồi, cô ném đồ uống xuống núi, dọa "chị" Liên sợ gần chết. Chào hỏi hướng dẫn viên qua loa vài câu rồi cô như ngựa không ngừng vó về theo, nhưng mẹ Nhan lại nói Nhan Tịch chưa về. Xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại với nhau, nháy mắt Lâm Nhược Nhiên liền hiểu, nhất định Claire có vấn đề.
"Nhiên Nhiên, em nghĩ chuyện này em đã nói rõ rồi. "
Chân mày Nhan Tịch nhíu chặt hơn, giọng cũng trở nên cứng rắn hơn.
Lâm Nhược Nhiên bắt đầu nở nụ cười, nhìn Nhan Tịch, lắc đầu, gằn từng chữ.
"Em chỉ nói em không yêu tôi. "
Nhan Tịch ngậm ngùi, cúi đầu.
"Năm đó, tôi bỏ em đi là tôi không đúng. "
Lâm Nhược Nhiên hít sâu một hơi chậm rãi nói những lời đã giấu trong lòng rất lâu, chưa từng nói qua với Nhan Tịch. Trong từ điển của cô không bao giờ có từ bỏ cuộc, nên cô quyết không buông tay, không từ bỏ tình yêu cô dành cho Nhan Tịch.
"Nhưng Claire cũng bỏ em mà. "
Giọng Lâm Nhược Nhiên tuy nhỏ nhưng tràn ngập u oán, nhìn biểu lộ trên mặt Nhan Tịch từ lúc vào cửa, cô đã hiểu mình lại thua một lần nữa, nhưng vẫn không cam lòng như trước, cô muốn biết rốt cuộc vì sao lại thua?
"Chỉ có nói cho em biết rằng chỉ sẽ đi, còn chị —— chị không có. "
Nhan Tịch ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhược Nhiên, mắt rơm rớm nước.
"Năm đó, chị đi mà không nói một câu nào hết, chị nói em phải chờ chị kiểu gì? "
Lâm Nhược Nhiên cắn môi dưới, hốc mắt từ từ phiếm hồng.
"Tôi đi không nói nên khiến tôi mất tất cả sao? "
"Nhiên Nhiên, chị đừng phí thời gian bên em nữa. "
"À, Nhan Tịch này, Claire có yêu em không? "
Lâm Nhược Nhiên tránh đi câu nói của nàng, Nhan Tịch nhìn ánh mắt ảm đạm của cô, lắc đầu.
"Chỉ chưa từng nói. "
"Vậy cậu ấy đã bao giờ khuyên em từ bỏ chưa? "
Nhan Tịch gật đầu nhè nhẹ, nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhược Nhiên, nói:
"Nhưng em sẽ không từ bỏ, chỉ cần em yêu chỉ là đủ rồi. "
Lâm Nhược Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt Nhan Tịch, rồi nở một nụ cười đầy buồn bã, cô đơn, lắc đầu.
"Nếu vậy, em cũng đừng bắt tôi buông tay. "
~~~~~Hết Chương 39~~~~~
Đọc đoạn này có cảm giác giống đoạn Nhan Tịch nói với Claire ấy nhỉ?
Nhiên Nhiên, yên tâm, Diệp tỷ không se duyên cho chế thì cứ để tui ^v^