Beta: Gờ
~~~~~
Trong nháy mắt hai người dừng lại không tiếp tục giằng co, Nhan Tịch nhìn quân mạt chược trên mặt đất rồi ngẩng đầu, dáng vẻ như bắt được trộm nhìn chằm chằm Claire, Cherry đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn, sao Claire lại tráo bài? Tráo lúc nào sao cô không hề biết chút gì?
Claire nhìn chằm chằm bài trên đất một hồi, mặt hết đỏ lại chuyển sang trắng bệch, vừa ngẩng đầu liền thấy Nhan Tịch đang nhìn chằm chằm mình, Claire ngồi lại xuống ghế không thèm để ý nàng, cô khôi phục bình tĩnh đan hai tay lại với nhau, tựa lưng vào ghế, nhìn Nhan Tịch
"Nhan Tịch, đưa túi đây."
Một câu nói thổi vào lòng Nhan Tịch cảm giác lạnh buốt, nhìn Claire bây giờ nàng phảng phất nhìn thấy người ngồi trong phòng giám đốc của Thượng Hoa giao cho nàng viết cảm nhận, nàng mím môi không dám nói một câu nào nữa, đi tới đưa túi cho Claire rồi bỉu môi ngồi xuống.
Cherry tròn mắt ngạc nhiên nhìn Nhan Tịch hồi lâu rồi chậm rãi quay đầu nhìn Claire đang cầm tách cà phê đã khôi phục thái độ bình thường, khóe miệng hơi cong lên.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Claire nhấp một ngụm cà phê, cười nhạt nhìn Nhan Tịch đang cắm đầu bưng chén ngồi ngẩn ra, cầm đũa lên gắp một miếng cá mà nàng thích ăn bỏ vào chén.
"Ăn ngon miệng."
Nhan Tịch giật mình ngẩng đầu, mơ hồ đáp
"Dạ, vâng."
Nhan Tịch không biết đang nghĩ gì gắp cá cho vào miệng, cúi đầu thấp hơn không dám nhìn lên Claire, hai tai cũng bắt đầu đỏ ửng.
Cherry chớp chớp mắt nhìn chằm chằm Nhan Tịch, buông đũa của mình xuống
"Tớ muốn thăm quan cảnh đêm Bắc Kinh một chút! Claire, không phải ngày mai cậu có nhiều việc lắm sao, về trước đi, để Nhan Tịch dẫn tớ đi được rồi, phải không Nhan Tịch?"
Cherry cố ý kéo dài hai chữ "phải không", ai cũng có thể nghe ra cô có dụng ý khác, Claire hơi nhíu mày rồi nhìn về phía Nhan Tịch.
"Ừm, cô về đi, tôi dẫn chỉ đi thăm quan một chút cũng được."
Nhan Tịch đặt đũa xuống, cười nói, Cherry liếc nàng thầm khen ngợi, quả nhiên lợi hại, biết mình có chuyện muốn hỏi.
Thấy hai người cùng trả lời như vậy, Claire gật đầu đồng ý, lúc chuẩn bị đi còn dùng tiếng Anh nói mấy câu với Cherry rồi nhanh chóng đi khỏi tầm mắt hai người.
Nhan Tịch chăm chú nhìn chằm chằm bóng lưng Claire khóe môi bất giác gợi lên một nụ cười nhớ lại dáng vẻ thẹn thùng của Claire lúc vội vàng cướp lại mạt chược, lúc đó cô cũng là một người bình thường có máu có thịt không phải là người lạnh như băng nữa, thật tốt.
Vừa quay đầu, Nhan Tịch đã thấy cái ánh mắt như hiểu rõ mọi chuyện của Cherry, khuôn mặt tươi cười của cô phóng đại trước mặt khiến nàng xấu hổ cúi đầu gương mặt trong nháy mắt đỏ lên.
Với tính tình Cherry, làm sao có chuyện để nàng xấu hổ lâu, hai mắt cô cười thành một đường, một lời nói ra suy nghĩ trong lòng Nhan Tịch
"Bé con, em yêu Claire rồi."
Nhan Tịch nhanh chóng ngẩng đầu, mặt vẫn đỏ như cà chua, hốt hoảng với cái nhìn chằm chằm của Cherry.
Cherry biết nàng đang nghĩ gì, nhìn Nhan Tịch trấn an
"Em yên tâm, chị sẽ không nói cho cậu ấy biết."
Nhan Tịch hít sâu một hơi, trái tim nhảy lên tận cổ cuối cùng cũng trở về chỗ cũ nhưng trên mặt vẫn còn chút ngượng ngùng, chật vật uống một hớp coca.
Nụ cười trên mặt Cherry không hề giảm đi, thấy chỉnh được khiến Nhan Tịch xấu hổ trong lòng cũng rất đắc ý, sao? Không phải lúc chơi mạt chược em cao ngạo lắm sao?
Nhan Tịch nhìn mặt Cherry như đang nghĩ đến chuyện xấu, ho khan một tiếng, quyết định tiên hạ thủ vi cường*
*Ra tay trước để chiếm thế thượng phong
"Cherry, lần đầu tiên em gặp một cô gái ngoại quốc đẹp như chị đó."
Cherry nghe cười một tiếng, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại, nhướng mi nhìn Nhan Tịch
"Ồ? Vậy -Claire vứt đi đâu?"
Nhan Tịch nghẹn lời đỏ mặt không nói được câu nào, nàng thấy đúng là vật hợp theo loài, sếp lớn với bạn cô đều tinh tướng như nhau.
Cảm thấy đã đùa đủ Cherry mới bặm môi thu lại nụ cười rồi ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch
" Nhan Tịch, em thật sự thích Claire hay chỉ là rung động nhất thời?"
Nhan Tịch bị vẻ mặt nghiêm túc của Cherry chế ngự, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi vô thức gật đầu
"Phải, em nghĩ, em thật sự yêu chị ấy rồi."
Nói xong, Nhan Tịch cúi đầu, không phải tránh chỉ là nỗi bất an mơ hồ đã thấm tận vào trong xương. Nhan Tịch phát hiện mình yêu Claire vào đêm chăm sóc sau khi cô say rượu, sau đó nàng không còn có thể ngủ ngon như trước. Vì Claire mà đôi mắt luôn thâm quần, luôn muốn gặp cô ấy, vậy nên một người vốn không hề thích đi làm như nàng ngày nào cũng nhất định phải đến Thượng Hoa, nguyên nhân sợ chỉ có chính nàng hiểu thôi.
Cherry nheo mắt cẩn thận quan sát Nhan Tịch từ đầu đến cuối không nói lời nào, cô đã gặp vô số người sao có thể nhìn không ra tình cảm trong mắt Nhan Tịch.
"Em với Claire không phải đang thật sự yêu nhau đúng không?"
Nhan Tịch ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Cherry, Cherry kiêu ngạo cười
"Nhan Tịch, chị ở chung với Claire lâu như vậy, không ai hiểu cậu ấy hơn chị đâu. Ánh mắt cậu ấy nhìn em -"
Cherry dừng một chút, mím môi nhận ra mình lỡ lời, nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch cười khổ lắc đầu
"Em hiểu, Claire chỉ xem em là bạn thôi, không giống VAN......"
"Em biết VAN?"
Cherry kinh ngạc, Claire nói cho Nhan Tịch nghe về VAN sao, xem ra cậu ấy cũng không muốn giấu.
Nhan Tịch nhẹ gật đầu, thất thần nhìn chằm chằm con mạt chược cô độc trên mặt đất
"Cherry, em hiểu chị muốn nói gì. Em nghĩ em có thể che giấu tình cảm này, không cho bất cứ ai phát hiện ra nó, nhưng không ngờ chị lại nhìn ra. Em nghĩ, Claire thông minh vậy chắc cũng sẽ phát hiện......"
Cherry nghiêm túc nghe Nhan Tịch nói, nhưng cái nhìn về nàng thay đổi nhiều, lúc trước cô luôn nghĩ Nhan Tịch chỉ là một cô bé thích ăn uống vui đùa, không ngờ tâm sự của nàng sẽ nặng như vậy.
"Nhưng biết làm sao được? Thích là thích thôi, em sẽ không hối hận cũng sẽ không bao giờ lùi bước."
Ánh mắt Nhan Tịch vô cùng nghiêm túc nhìn Cherry kiên định nói, Cherry vẫn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, một lúc sau nhẹ nhàng cười, như tự giễu nói
" Nhan Tịch, em thật sự có điểm hấp dẫn, không trách LARA......"
Giọng Cherry ngày càng nhẹ, nửa câu sau dường như không có âm thanh. Nhan Tịch hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc của mình về tương lai mờ mịt nên không hề để ý nghe Cherry nói.
Hai người im lặng hồi lâu, Cherry cầm xiên thịt trên bàn sức cắn một cái rồi xoa đầu Nhan Tịch
"Được rồi, đừng làm không khí trầm trọng vậy."
Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn cô cười cười, nhưng nụ cười kia có bao nhiêu miễn cưỡng.
"Cái người tên VAN kia......"
Nhan Tịch muốn hỏi lại không dám hỏi, ngập ngừng không còn kiên định như vừa rồi, Cherry nhìn nàng cười cười
"Từ trước đến giờ Claire làm việc luôn biết tự cân nhắc, bây giờ cậu ấy không nói cho em biết nghĩa là vẫn chưa đến lúc. Em có hỏi chị cũng vô dụng thôi, chị sẽ không nói gì hết."
"Dạ....."
Nhan Tịch chậm chạp gật đầu, không có được câu trả lời hơi chán nản nhưng cũng hiểu ý Cherry.
"Nhan Tịch, sao em lại thích Claire, vì cậu ấy đẹp sao?"
Cherry ăn món ngon nên tâm trạng cũng tốt lên, bắt đầu buôn chuyện, Nhan Tịch hơi đỏ mặt có chút ngượng ngùng lắc đầu
"Không phải vậy."
"Ừm, chứ tại sao?"
Nhan Tịch hơi thả lỏng cười nhẹ, trong mắt mang theo một tia ngọt ngào
"Em thừa nhận, lần đầu tiên gặp Claire đã cảm thấy chị ấy rất đẹp, nhưng đó tuyệt đối không phải là nguyên nhân em thích chỉ, dù sao thật sự chỉ cũng quá đẹp."
Cherry bị lời của Nhan Tịch khiến da đầu tê dại nhưng vẫn muốn nghe tiếp nên không cắt ngang.
"Em nghĩ lúc nhìn chị ấy ngồi trên sân thượng đưa tay muốn nắm đám mây phiêu đãng trên bầu trời, em đã rung động."
Nhan Tịch lẳng lặng nhớ lại trong đầu từng chuyện, từng chuyện cùng Claire trải qua trong một tháng này
"Ở Thượng Hoa, ai cũng sợ Claire vì chỉ quá lạnh lùng. nhưng trước mặt em chỉ không phải vậy."
Cherry nghe, trong lòng thầm nói còn không lạnh, chỉ mới nửa ngày cô đã thấy Claire "đóng băng" Nhan Tịch không biết bao nhiêu lần, đoán chừng cô nhóc này thích bị ngược đãi.
"Chị ấy tinh tướng lắm, đôi lúc lại còn trẻ con nữa, thỉnh thoảng thích trêu chọc, bắt nạt em, mỗi lần thành công sẽ len lén cười, nghĩ rằng em không biết."
Nhan Tịch cười híp ánh mắt, nhớ tới mỗi lần khóe miệng Claire nâng lên, trong lòng ấm áp không tả được.
"Sau đó em biết VAN, dù chị ấy rất khổ sở, rất đau lòng, nhưng lại không bao giờ chịu thừa nhận, nếu không phải VAN rời đi có lẽ Claire cũng không có dáng vẻ như bây giờ, mà em với chị ấy có lẽ cả đời này cũng chỉ là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, có lẽ em nên cảm tạ hắn."
Nhan Tịch nói một mạch rồi ngẩng đầu nhìn Cherry cười, mặt không che giấu chút ghen tức.
Cherry nhìn nàng gật đầu cười
"Không ngờ em nghĩ nhiều đến vậy, giờ em tính sao?"
"Em không muốn bất cứ thứ gì cả, chỉ cần có chị ấy thôi là đủ."
Nhan Tịch thuận miệng trả lời những lời trong lòng không hề suy nghĩ, nói xong mới phát hiện mình lỡ lời vội ngẩng đầu nhìn Cherry, quả nhiên đại tiểu thư đang cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường, gương mặt mập mờ nhìn nàng. Nhan Tịch thấy Cherry cười, biết nàng nghĩ sai, đỏ mặt vội lắc đầu giải thích
"Không phải, ý em là em muốn ở cạnh -"
"Không cần giải thích, chị hiểu mà."
Cherry cười nói nhưng thích thú trên mặt vẫn còn, dưới cái nhìn soi mói của cô, mặt Nhan Tịch đỏ lựng như trái cà chua.
"Nhan Tịch, nếu em yêu cậu ấy nên cho cậu ấy chút thời gian."
Cherry dừng một chút, không đành lòng nhìn Nhan Tịch đau lòng mới mở miệng bổ sung
"Chuyện khác chị không dám nói nhưng chị thấy Claire đối với em tuyệt đối không giống những người khác. Còn không giống bao nhiêu thì em từ từ tìm hiểu đi."
Cherry chỉ nói một câu đơn giản mà khiến Nhan Tịch lòng đầy hưng phấn, vui vẻ ngẩng đầu dùng hai mắt sáng rỡ nhìn Cherry.
Cherry nhìn nàng bất đắc dĩ cười, đưa tay chỉ chỉ trán nàng
"Đừng mừng vội, phải thật cố gắng, còn nữa -"
Cherry kéo dài, liếc mắt nhìn Nhan Tịch, Nhan Tịch cười hỏi
"Còn gì nữa?"
"Quan tâm người xung quanh một chút, có khi em thầm mến ai kia sẽ làm tổn thương một người khác đó."
~~~~~Hết Chương 23~~~~~
Lời editor: Claire thật lợi hại,
Tiểu Nhan mắc lỗi ~> Claire giận ~> tiểu Nhan cúi đầu nhận lỗi.
Claire làm lỗi ~> tiểu Nhan hỏi đùa ~> Claire giận ~> tiểu Nhan cuối đầu nhận lỗi
Ta nói cái số thê nô nó định sẵn rồi =]]~