• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Claire cảm thấy có gì đó không đúng trong mắt Nhan Tịch, mặt cô càng thêm đỏ, cắn môi vươn tay nhéo eo nàng.



  Nhan Tịch hít một hơi, khuôn mặt nàng nhăn lại.



  "Lưu manh……"



  Claire đỏ mặt nghiêng đầu, Nhan Tịch lúc đầu rất đau, nhìn thấy dáng vẻ khó xử của cô liền bật cười thành tiếng, lưu manh? Đúng là một cái tên hay a!



  "Lớn thế này rồi còn ngại sao?"



  Nhan Tịch nhếch mép nhẹ nhàng thở vào dái tai của Claire, cố ý trêu chọc cô, Claire run lên, nhanh chóng đẩy nàng ra.



  "Nhan Tịch!"



  Thanh âm của Claire có chút run rẩy, trong đôi mắt xanh nhạt có một tia căm tức. Nhan Tịch nhìn Claire như vậy liền ngồi thẳng ho khan, dựa vào tay cô, không dám lộn xộn nữa. Cảm giác không chạm đất bằng hai bàn chân thực sự rất tệ, trong trường hợp khiến Claire phát cáu, một cước cho nàng ngã xuống sẽ rất xấu hổ.



  Cherry ngồi trên ngựa, nhìn Nhan Tịch đang cười hạnh phúc ôm Claire, thở dài, kéo dây cương mà không lên tiếng.



  RAY nhìn Cherry, nhíu mày tự hỏi, đó có phải là mối tình tay ba? Đầu của RAY luôn khác với người thường, khi cô nghĩ LARA thích Nhan Tịch, cô dường như nhìn thấy đầu Claire có quả anh đào lớn, thật thời trang a!



  "Cậu cười cái gì?"



  Cherry nhìn khuôn mặt tươi cười của RAY, không vui hỏi, RAY vội vàng lắc đầu, ho khan rồi chuyển chủ đề.



  "Thích mà vì cái gì không tranh giành?"



  Cherry nghe vậy sắc mặt có chút không tốt, trong lòng tràn ra đau đớn.



  Một số thứ không thể có được bằng cách tranh giành. Nàng từng nghĩ để LARA trở lại Mỹ thì phải có nguyên nhân của cô vì bất cứ lý do gì, nhưng nàng đã sai. LARA chưa từng tìm nàng một lần, thậm chí nàng còn tìm cô những chẳng thấy bóng dáng, rõ ràng là đang trốn tránh... LARA dường như thực sự muốn sống kiểu sinh viên biệt lập, chạy quanh trường mỗi ngày. Một phần thời gian đi du lịch một mình với hành lý. Có lần Cherry bí mật theo dõi cô, thấy cô ngồi trên sân thượng một mình. Gió chiều làm rối tóc và thổi nước mắt cô...



  Nàng muốn từ bỏ, nhưng không thể buông tay. Cherry biết LARA sẽ không bao giờ ở bên nàng. Theo suy nghĩ của nàng, việc theo đuổi đã trở thành gánh nặng. LARA đã quá khổ sở nàng không muốn cô thêm đau khổ nữa, nhưng đoạn tình cảm này……



  RAY nhìn tình yêu của Cherry không thành dành cho LARA, lặng lẽ thở dài mà không nói.



  RAY luôn nói điều gì đó với Cherry trên đường đi, nhưng cũng có một cuộc trò chuyện vui vẻ. Cô phát hiện ra Cherry và cô giống nhau đến kinh ngạc. Cô nói năng không kiểm soát, thích ăn uống, đi du lịch khắp nơi và sống một cuộc sống hoang dã. Một vài cảm giác lạ đang trôi đi, nhưng hai người vẫn bình tĩnh, vẫn vô tư nói chuyện phiếm.



Nhan Tịch có chút nhàm chán, dựa vào vòng tay mềm mại của Claire, lén nhìn Cherry và RAY với một nụ cười tự mãn trên mặt.



  "Claire, chị nghĩ họ có hợp không?"



  Claire cau mày lắc đầu khi nghe thấy câu nói của Nhan Tịch.



  "Như vậy thì tốt rồi, chỉ cần có chừng mực nhất định là được. Cả hai đều quá nóng nảy, nếu cãi nhau thì... sẽ không xong chuyện."



  Nhan Tịch quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt to nhìn Claire với ánh mắt ngưỡng mộ. Đại lão bản a, chị đã nghĩ đến việc đưa hai người đến với nhau sao? Lại có thể nghĩ sau này hai người họ cãi vã?



  Claire chắc chắn biết Nhan Tịch đang nghĩ gì, cô giơ tay lên ôm mặt nàng quay lưng lại, sau đó ngước nhìn Cherry đằng xa thở dài.



  "Tôi hy vọng cậu ấy có thể hạnh phúc."



  "Đúng vậy……"



  Nhan Tịch gật đầu, nắm tay Claire ngây ngô cười. Được rồi, nàng thừa nhận không có trình độ đó, thậm chí còn ăn cả giấm của Cherry, nhưng vì Claire muốn nàng ấy hạnh phúc nên nàng phải gạt những suy nghĩ đang phân tán sang một bên, giúp đỡ.



  "Claire, chị cứ để đó giao cho em."



  Nhan Tịch mãnh liệt nói, đảo mắt thấy ánh mắt xem thường của Claire.



  "Chị không thích?"



  Nhan Tịch hơi thất vọng, nàng thấy những biệt danh ngọt ngào giữa các cặp đôi, nhưng nàng và Claire có vẻ hơi cổ hủ. Nàng biết tính tình Claire lạnh lùng, không thể gọi thẳng tên tiếng anh như vậy, Claire không có tên tiếng Trung... Nghĩ đến đây, hai mắt Nhan Tịch sáng lên, nhanh chóng quay đầu nhìn Claire.



  "Nếu không em gọi chị là Ca cao đi! Thật dễ thương!"



  "..."



  Claire thở dài lười quan tâm đến nàng, hai chân gập nhẹ vào bụng ngựa tăng tốc.



  Mặc dù cưỡi ngựa hơi chậm, nhưng cũng may Nguyệt Hồ cách nơi ở không xa, mất khoảng nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng tới nơi. Nhan Tịch vẫn chưa quen với việc cưỡi ngựa, nàng vừa run vừa khó chịu, nhưng sợ hai người kia cười nhạo nên chỉ có thể nhịn xuống.



  Nguyệt Hồ rất đẹp, làn nước xanh biếc phản chiếu bầu trời xanh biếc khiến lòng người đặc biệt dễ chịu. Nhan Tịch nắm tay Claire nhìn xung quanh, thấy một chỗ vắng người, liền đứng dậy đưa tay ra thực hiện một động tác đặc trưng của tàu Titanic.



  Gió biển thổi bay mái tóc của Claire, thân thể yếu ớt tựa vào trong vòng tay của Nhan Tịch, nụ cười nhàn nhạt trên môi, cả người mang một loại vẻ đẹp thanh tao.



  "Ca cao……"



  Nhan Tịch thì thào, Claire mím môi dưới, không đáp ứng, cũng không nói mình buồn nôn.



  "Lần đầu tiên xác nhận em yêu chị, liền muốn ôm chị vào lòng như thế này."



  Nhan Tịch siết chặt bàn tay đang ôm Claire nói nhỏ, nhẹ nhàng áp má vào cổ cô. Claire siết chặt tay nàng, bắt chéo ngón tay đặt lên ngực mình.



  Tiếng nước, tiếng gió, hương hoa, hương cỏ và mùi sữa thoang thoảng trên cơ thể Claire hòa quyện vào nhau. Cả người Nhan Tịch nhẹ bẫng, bồng bềnh như rơi vào mây. Cảm giác thõa mãn hơn cả yêu. Hóa ra thực sự không phải không có...



  "Này, này, khó coi chết đi được!"



  Đáng tiếc, bầu không khí tươi đẹp đã bị phá vỡ bởi giọng nói lớn của Cherry. Nhan Tịch đen mặt nhìn Cherry và RAY bước đến.



  "Nhóc biết cái gì là mỹ cảnh sao?"



  Nhan Tịch lườm Cherry, Cherry cười toe toét như muốn mắng Nhan Tịch, nhưng RAY đã giữ nàng lại. RAY xứng đáng là một minh tinh, cô thực sự đã dành thời gian để thay đổi trang phục của mình, cô đầy thời trang, mặc váy màu xanh lá cây đậm có đuôi dài, tóc dài như thác nước trên vai, khuôn mặt trang điểm nhẹ. Ra sân, giống như đi catwalk vậy.



  Cherry rất ngạc nhiên tại sao RAY lại giữ nàng lại. Theo như nàng biết thì Nhan Tịch cũng không ít lần đắc tội RAY.



  RAY liếc nhìn Nhan Tịch cười nói:



  "Tiểu Tịch với Claire đang chơi trò trẻ con kiểu đại bàng với gà."



  "..."



  Nhan Tịch trợn tròn mắt, đây là ai? Chỉ làm xấu hổ nàng, thực sự đem Claire cùng nàng sỉ nhục. Đại bàng với con gà không phải là những thứ tốt lành gì.



  Có vài người đang nhìn chằm chằm, chị gái đối diện bước tới cười nói:



  "Cô gái, tôi mang theo một ít đồ ăn nhẹ. Nếu cô mệt thì vào đó ngồi một lát."



  Khi nghe thấy đồ ăn nhẹ, Cherry và RAY cười thích thú lần lượt rời đi. Nhan Tịch khinh thường hai người họ, chửi rủa "đồ hám ăn" rồi nắm tay Claire vội vã bước qua. Nàng ước chừng với tốc độ của Cherry và RAY, nếu không nhanh chóng đến đó thì chỉ có thể để lại cho nàng một ít đồ ăn vụn.



  Claire bị Nhan Tịch làm cho lảo đảo, thở dài.



  Ở bên Nhan Tịch, cô cảm thấy mình trẻ ra rất nhiều... Mặc dù đôi khi cô cảm thấy rất ồn ào... Nhưng Nhan Tịch không cho cô thời gian để đau buồn, nàng dường như có nguồn năng lượng vô hạn, một ngày không khi dễ nàng sẽ cảm thấy không thoải mái...



  Ngồi xếp bằng, Nhan Tịch mỉm cười, lấy khăn giấy trong túi ra ném xuống đất, kéo Claire ngồi xuống.



  Chị gái đã quen với hai người và Cherry cũng vậy, RAY ngạc nhiên nhìn Nhan Tịch, ngạc nhiên về sự cẩn thận của nàng, nhưng không nói gì.



  "RAY, chị hùng hổ chạy ra ngoài như vậy, khi về không sợ Tiêu tỷ sẽ lột da chị sao?"



  RAY đang vui vẻ ăn thịt bò khô, nhưng khi Nhan Tịch nói vậy, toàn thân cô lạnh toát, cô không thể không nghĩ đến giọng nói như sấm khi nhận được cuộc gọi của Tiêu Mạc Ngôn vài ngày trước.



  "Ai nha, có gì đâu, cùng lắm thì không vi phạm gì, nghệ sĩ không không được ăn uống thư giãn sao."



  Cherry vừa nhai bánh vừa thờ ơ nói, RAY giật mình phì cười.



  "Ừ, kệ đi. Tiêu tổng thật sự rất hay lải nhải như một bà già."



  "..."



  Cherry và Nhan Tịch đang ăn bánh suýt chút nữa thì bị nghẹn, bịt miệng nhìn RAY kinh ngạc. Claire từ bên cạnh cười khúc khích, nếu Tiêu Mạc Ngôn nghe những lời này thì sẽ phát điên lên.



RAY không bị kích thích, Nhan Tịch không muốn từ bỏ, tăng thêm trọng lượng.



  "Không sợ chị ấy tìm người bắt chị sao?"



  RAY liếc nàng một cái, lắc đầu.



  "Cô ấy có thời gian bắt chị sao? Thật là."



  Claire cong môi, lắc đầu cười.



  "Làm sao vậy?"



RAY nhìn đến Claire như vậy hơi khẩn trương. Nhìn phản ứng của cô như thế này nên có hơi lo lắng.



  Claire nhìn cô ảm đạm cười.



  "Trên thực tế, những gì Nhan Tịch nói có lý."



  "Sao?"



  RAY sững sờ, lẽ nào Tiêu Mạc Ngôn lại bỏ cái ghế to lớn lại ngàn dặm xa xôi bắt cô về? Làm sao có thể?



  Claire mím môi không nói gì, ra sân chơi luôn vui vẻ, cũng không xấu xa như Nhan Tịch làm người ta buồn. Chỉ là nhắc nhở cô một chút, tính tình của Tiêu Mạc Ngôn là loại sát ý, lúc trước còn mắng muốn đưa Hạ Linh Doanh ra ngoài thư giãn, nhưng các giám đốc của Thiên Hoàng lại trợn mắt ngoác mồm. Cô có thể dành thời gian cho việc RAY ở đâu sao? Nếu cô bắt RAY trở lại... không chỉ sẽ giải quyết vấn đề vướng mắc của các giám đốc, mà nó còn mang lại danh tiếng.



  RAY không vui vì Claire nói. Cherry hung hăng trợn mắt nhìn Nhan Tịch. Nhan Tịch rụt cổ lại khoan thai về phía Claire. Nàng thỉnh thoảng nhìn về phía trước. Claire nhìn thấy sự bất thường của nàng, cô cúi đầu cắn môi cố nén cười.



  Đứa nhỏ nhà cô, quả nhiên có thể phá hư bầu không khí như vậy.



  Sau một buổi sáng mưa gió, chị gái đã quen với những cuộc cãi vã của bốn người, mỉm cười nhìn, nghĩ đến việc đợi mệt rồi mới đi đến điểm tham quan bên trong, chị gái chống tay xuống đất, đứng dậy đi vào. Mọi người ở các điểm du lịch bàn tán về việc đi vào xem. Ngay khi chị gái cùng nhau, cô đã choáng váng khi thấy hai người đẹp đi ngang qua mình.



  Cảnh đẹp quá ……



  Lần này, đó là người Trung Quốc đích thực.



  Giống như Nhan Tịch và Claire, họ cũng đang nắm tay...



  Người phụ nữ đi phía trước đầy mê hoặc và hấp dẫn, với mái tóc dài màu nâu hơi xõa xuống, trông có chút nổi loạn. Nàng trang điểm nhẹ, tô son bóng hồng nhạt lên môi, hàng mi cong vút và đôi mắt đỏ sẫm toát lên vẻ quyến rũ. Người phụ nữ cầm lấy một chiếc gương nhìn chằm chằm vào họ, cả người toát ra một mùi quyến rũ khó tả. Những người bên cạnh đều ngẩng đầu nhìn nàng, mái tóc đen dài tới thắt lưng, phần tóc buộc một dải ruy băng xanh, cũng không có biểu cảm gì.



  Nhặt miếng thịt bò lên nhai ngấu nghiến, RAY rủa thầm trong lòng, Nhan Tịch, cô không muốn nàng sống khá hơn!



  "Ăn ngon không?"



  Không biết ở đâu có tiếng RAY thở dài chắc là du khách đoàn du lịch, lại tô lông mày cho đẹp, xinh đẹp cũng là cái tội.



  "Cho tôi xin một miếng nhỉ?"



  "..."



  RAY cau mày, thanh âm này sao mà quen thuộc như vậy... Cô mãnh liệt bật dậy khỏi bụi cỏ, mở to mắt nhìn người trước mặt, hoảng hồn ném miếng thịt bò trên tay đi.



  "Tiêu..."



  RAY hoảng sợ không biết trốn vào đâu. Ngược lại là Nhan Tịch đang cười nói không có ý tốt, Claire khẽ lắc đầu, Cherry hơi sững sờ, miếng thịt bò vẫn còn trong miệng không dám nuốt xuống.



  Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm vào RAY mà không nói một lời, chỉ tiếp tục đối mặt với cô với cặp kính râm đen, không biểu cảm, nhưng rất căng thẳng. Hạ Linh Doanh bên cạnh không nói, chỉ cúi đầu nhìn miếng thịt bò khô của RAY vẫn còn trên mặt đất. Nhan Tịch vẫn đang cười vui vẻ, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tiêu Mạc Ngôn thì trong lòng bắt đầu đánh trống lảng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn mất bình tĩnh, thật sự là đáng sợ, phiên bản nữ của Võ Tắc Thiên a!



  Nhan Tịch kéo góc áo của Claire, liếc nhìn RAY ra hiệu, Claire nhìn nàng lắc đầu, chuyển ánh mắt sang Hạ Linh Doanh vẫn đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò khô, cong môi. Hóa ra Hạ Linh Doanh cũng có một mặt đáng yêu như vậy, phải là Tiêu Mạc Ngôn mới khoe với nàng món thịt bò khô ngon như thế nào...



  Nhan Tịch cau mày nhìn Claire đang nhìn thẳng vào Hạ Linh Doanh, bất giác nhớ đến cảnh hai người hôn nhau lần trước, cảm thấy có chút khó chịu. Thật sự là một chuyến đi vui vẻ của hai người, lại bị một đám người quấy rầy, phía trước có sói, phía sau có hổ, đều nhìn Claire!



  "Tiêu..."



  RAY và Tiêu Mạc Ngôn nhìn nhau một lúc, không chịu nổi áp lực, cúi đầu xuống. Cô không sợ Tiêu Mạc Ngôn, nhưng dù sao cô cũng có tật xấu, lẳng lặng bỏ đi, nghĩ lại Tiêu Mạc Ngôn đã tức giận đến mức nào, lần này cô còn bị bắt quả tang khi nói xấu...



  Qua chiếc kính râm đen, Tiêu Mạc Ngôn cong môi khi nhìn vẻ ngoài đáng thương hiếm có của RAY.



  "Biết sai rồi?"



  "Ân"



  RAY miễn cưỡng đáp lại, Tiêu Mạc Ngôn gật đầu.



  "Tốt lắm, tiếp theo có nên nghe theo sắp xếp của tôi không?"



  "Ân……"



  RAY lại gật đầu, Tiêu Mạc Ngôn cũng mỉm cười gật đầu.



  "Aizz, hiếm thấy cậu cư xử như vậy, tôi sẽ không mắng cậu nữa. Nếu như vậy, tôi coi như là ngày nghỉ của cậu..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK