• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Phong



Beta: Gờ



~~~~~



Nhan Tịch bị dọa sợ vội bước đến kéo Claire từ mỏm đá nhô ra xuống. Claire mặt mày ủ rũ, dường như mất hết khả năng nhận thức, để Nhan Tịch tùy ý kéo mình đi.



"Claire, Claire?!"



Nhan Tịch lo lắng nhìn Claire, gọi vài tiếng.



Có lẽ được Nhan Tịch đánh thức, Claire sực tỉnh nhìn nàng, trong tay vẫn còn nắm chặt điện thoại, cô cắn môi, bước nhanh đến phía tán cây ít người, bước chân hỗn loạn không vững, hoàn toàn mất hết dáng vẻ điềm đạm thường ngày.



Nhan Tịch lo lắng cho Claire nên luôn theo sát cô, nhưng Claire lúc này như không thấy không nghe được bất kỳ thứ gì, chỉ nắm chặt điện thoại, chạy vụt đến dưới tán cây, cô cầm điện thoại trên tay, run rẩy bấm vội một dãy số. Nhan Tịch đôi mắt trống rỗng của cô, tim bắt đầu nhói đau, là VAN sao? Phải, nhất định là hắn, nếu không làm gì có ai có thể khiến cho Claire trở nên như thế?



Dường như điện thoại đã được kết nối, Nhan Tịch không nghe được đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy Claire ở trước mặt gần như sụp đổ mà gào thét.



"Anh nói tôi đợi, tôi đã đợi ba năm, VAN, anh đùa giỡn tình cảm của tôi sao?!"



"Anh nói anh muốn đánh liều ra ngoài tạo dựng sự nghiệp để chứng minh thực lực cho Daddy thấy, nhưng anh đã chứng minh bằng cách nào, dựa vào phụ nữ sao?!"



"Tôi không cần biết anh có lý do gì, bây giờ cô ta đã là bạn gái anh, vậy tôi là cái gì?!"



"VAN, anh muốn lợi dụng cô ta để chứng minh thực lực với Daddy, đây là thực lực của anh hả? "



"Tại sao anh làm vậy, tại sao......"



"......"



Tiếng hét Claire kéo dài rồi từ từ yếu ớt, lạc hẳn đi cho đến biến mất không còn có thể nghe được, cô từ từ ngồi xổm xuống, hai tay cố siết chặt tự ôm lấy mình. Trong mắt Nhan Tịch người ngồi đó từ trước đến giờ vẫn luôn mạnh mẽ, quật cường, đây là lần đầu tiên nàng thấy được những giọt nước mắt trong suốt kia.



"Claire——"



Hai mắt Nhan Tịch ửng đỏ, đau lòng bước đến muốn ôm cô.



"Đừng đụng vào tôi!"



Claire rất nhanh đã tránh đi, giờ cô như một con nhím xù lông để tự bảo vệ chính mình, cô chậm rãi cúi đầu, nước mắt tuôn dài chảy xuống cằm, từng giọt, từng giọt một rơi xuống, bể tan trên mặt đất, trái tim Nhan Tịch cũng đồng thời bị xé nát.



Điện thoại như bị bóp vỡ trong tay Claire, hai vai cô run lên không ngừng, đè nén tiếng khóc thút thít.



"Claire......"



Nhan Tịch khẽ gọi tên Claire, những giọt nước mắt cũng vô thức chảy dài, bước đến gần ôm cô lần nữa.



Lần này Claire không tránh, cô co lại trong lòng Nhan Tịch, cắn răng khóc thút thít, cuối cùng, một giọt nước mắt lạnh băng rơi trên mặt, Claire mới từ từ ngẩng lên, đôi mắt ửng đỏ nhìn chằm chằm Nhan Tịch thật lâu rồi cô đưa tay đẩy nàng ra.



Bộc phát không hề báo trước, khóc lóc, rồi bây giờ lại lạnh nhạt, Nhan Tịch sắp bị Claire làm cho sụp đổ mất rồi. Nàng lại không thể kiểm soát được cảm xúc của cô, chỉ biết vô vọng theo sát cô, bất kể thế nào, cho dù không giúp được gì nhưng Nhan Tịch vẫn muốn ở cạnh chăm sóc cô.



Nhan Tịch gọi cho hướng dẫn viên nói nàng không khỏe nên Claire đưa nàng về Bắc Kinh trước. Hướng dẫn viên nghe đến đây dường như rất sốc, Nhan Tịch phải giải thích hồi lâu rồi hứa sau khi về đến Bắc Kinh sẽ gọi điện báo cho hắn đầu tiên, hắn mới bất mãn cúp máy. Nhan Tịch quay sang nhìn Claire.



Hành lý đều ở trên tay Nhan Tịch, Claire cô độc đứng một mình ở kia, kính mát đen che đi tất cả biểu lộ trên khuôn mặt cô, nhưng dù không nói lời nào, cả người lại toát ra sự xa cách khiến Nhan Tịch đau lòng.



Lên máy bay, Claire tắt điện thoại, tháo kính mát xuống để lộ đôi mắt hơi sưng đỏ. Dáng vẻ dễ tổn thương nơi chân núi đã biến mất không còn, sống mũi sắc như dao và một lớp son lót ở môi khiến Claire trông mạnh mẽ hơn, từ đầu đến cuối cô cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn những đám mây xa xa bên ngoài cửa sổ.



Lúc này trong lòng Nhan Tịch có nhiều nghi hoặc hơn nữa cũng không thể hỏi, dù thoạt nhìn thái độ Claire đã khôi phục như bình thường nhưng Nhan Tịch biết đó chẳng qua là do cô lại tự mình ôm đồm, giấu nhẹm đi nguyên nhân một lần nữa thôi, Nhan Tịch nghe cuộc điện thoại kia cũng mơ hồ hiểu, nàng không muốn bàn gì về hành động của VAN, bây giờ trong mắt của nàng chỉ có một mình Claire, miễn cô ấy cảm thấy tốt là đủ.



Vào bữa trưa, tiếp viên phát thức ăn cho mọi người, Nhan Tịch nhận thức ăn rồi lấy thêm một ly sữa nóng và một tách cà phê, sữa tươi là của Claire để cô uống cho ấm bụng, còn cà phê là nàng lấy cho mình, nàng muốn bản thân phải tỉnh táo để có thể chăm sóc Claire.



"Claire, ăn chút gì đi, nha? "



Nhan Tịch mở lớp màng bọc thực phẩm ra, đưa thức ăn còn bốc hơi nghi ngút đến trước mặt Claire nhưng cô lại như không nghe thấy, ánh mắt vẫn không rời cửa sổ.



Nhan Tịch thở dài, không thuyết phục nữa, mấy ngày nay ở chung, nàng cũng hiểu tính tình Claire, nếu cô ấy đã không muốn thì có nói nhiều hơn cũng chẳng ích gì.



Đến tận lúc máy bay hạ cánh, Claire cũng không uống lấy một giọt nước nào. Xuống máy bay, Nhan Tịch lấy hành lý của hai người rồi theo sau Claire. Ra khỏi cửa soát vé, đi qua dãy hành lang dài, tay Nhan Tịch bắt đầu cảm thấy ê ẩm nhưng vẫn cố cầm đống hành lý. Bất chợt, tay nàng chạm vào một bàn tay lạnh băng, Nhan Tịch nhanh chóng ngẩng đầu.



Claire không nói, cũng không dành ánh mắt nào cho Nhan Tịch, chỉ cầm lấy hành lý của mình giúp tay trái nàng rảnh rỗi. Nhan Tịch nhìn cô, thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng có phản ứng.



Nhan Tịch kéo tay Claire ra khỏi sân bay, vẫy tay gọi taxi, suốt thời gian này Claire không nói lời nào, cũng không hất tay Nhan Tịch ra, để nàng dắt mình ra khỏi sân bay, lên taxi về nhà.



Càng như thế Nhan Tịch càng đau lòng hơn, thà Claire la hét rồi khóc thút thít như lúc ở chân núi, tự do thể hiện nỗi đau trong lòng ra vẫn tốt hơn so với cô bây giờ cứ như người mất hồn.



Claire vào nhà, tùy tiện vứt đống hành lý trên đất, ngay cả giày cũng không thay đã đi vào phòng ngủ. Nhan Tịch thở dài, cúi đầu thay dép.



Kéo hành lý hai người dựa vào góc tường, Nhan Tịch do dự liên tục không biết có nên vào phòng ngủ của Claire hay không vì nàng đã từng bị chặn ngoài cửa nơi đó một lần.



Vừa bước chân vào, Nhan Tịch không khỏi có cảm giác bị áp lực đè nén, phòng ngủ của Claire không cùng chủ đề với phong cách căn nhà, cả phòng đều mang tông màu xám, đặc biệt trang nhã, ngay cả vách tường cũng được sơn màu xám tro. Trên chiếc giường đôi êm ái, Claire nằm cuộn lại như con tôm, tóc xõa bên hông, cả người run rẩy khiến người ta nhìn mà đau lòng.



Nhan Tịch nhìn thấy, sợ hãi, vội bước lên trước mấy bước, cẩn thận xem xét tình trạng của Claire. Vừa rồi trên taxi nàng đã cảm giác có gì đó không đúng rồi, lúc đó tay Claire lạnh như băng, nhưng bình thường cô ấy cũng vậy nên Nhan Tịch mới không nghĩ nhiều, ai ngờ giờ Claire cả người run rẩy, đôi môi tái xanh, đôi mày cau chặt, rõ ràng là đang phát sốt.



Kéo đôi tay lạnh thấu xương của Claire lên rồi Nhan Tịch vội kéo áo hơi hở ra, đặt tay cô ấy ở lồng ngực mình, cố gắng để khiến cô ấm hơn.



Có thể do ấm áp kia khiến Claire từ từ mở mắt nhìn Nhan Tịch, thấy nàng đặt tay mình sát vào ngực, mấp máy đôi môi khô khốc, dòng nước mắt trong suốt như ngọc lại tuôn trào, chảy trên khuôn mặt cô.



"Đừng khóc, đừng khóc. "



Thấy Claire khóc, Nhan Tịch hơi luống cuống tay chân, giơ tay lên sờ sờ trán cô, nhiệt độ hoàn toàn trái ngược với trên tay, còn nghiêm trọng hơn lần sốt của nàng cách đó vài ngày. Nhan Tịch biết giờ không thể đến bệnh viện, suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, đi ra phòng khách.



Nhan Tịch cũng khá quen thuộc với cách bày trí trong nhà Claire, hơn nữa với kỹ thuật băng bó thuần thục của cô, Nhan Tịch nghĩ trong nhà nhất định có thể tìm được rất nhiều thuốc, nhưng tìm vài vòng kết quả là thuốc gì cũng không có khiến nàng thất vọng. Lúc này Nhan Tịch cũng không dám chậm trễ nữa, nàng vơ điện thoại bấm gọi.



Chưa đến mười phút sau đã có tiếng gõ cửa, một người phụ nữ mặc áo blouse nhìn chòng chọc Nhan Tịch.



"Ai sốt? Ai có thể khiến cậu đòi sống đòi chết vậy? "



Nhan Tịch không có tâm trạng nói đùa với cô, chỉ tay vào phòng ngủ.



"Tiểu Bạch, cậu nhanh lên coi, chỉ sốt cao lắm. "



Người được gọi là tiểu Bạch thấy Nhan Tịch lo lắng đến muốn khóc, cũng không chậm chạp nữa, ôm bộ dụng cụ y tế theo Nhan Tịch đi vào. Cửa vừa được đẩy ra, thấy Claire nằm trên giường, rõ ràng tiểu Bạch ngẩn ra. Vị mỹ nữ này từ đâu tới vậy?



"Cậu nhìn cái gì, nhanh cái coi!"



"Ừm, ừm ——"



Tiểu Bạch gật đầu, bước đến sờ trán Claire, làm một số kiểm tra cơ bản. Cô lấy chai nước biển đã chuẩn bị ra, cắm van truyền vào rồi treo lên cái móc cạnh Nhan Tịch.



Nhan Tịch đứng một bên chăm chú nhìn, lúc cây kim bén nhọn kia châm vào mạch máu Claire, nàng đau lòng, chân mày nhíu lại một chỗ.



Thành thạo treo xong chai dịch truyền lên móc áo, tiểu Bạch quay lại nhìn Nhan Tịch bằng ánh mắt dò hỏi.



"Ai đây? Ai mà khiến cậu lo lắng thành như vậy? Đẹp quá. "



"Sếp tớ. "



Nhan Tịch nhẹ giọng đáp, tiểu Bạch nhìn nàng, hiểu ý nên chỉ gật đầu, đè thấp giọng xuống



"Chỉ sốt thôi, không cần lo lắng, chờ cô ấy tỉnh lại thì cho cổ uống chút cháo nóng, còn nữa, nhớ lấy rượu xoa người cho cổ. "



"Ừ. "



Nhan Tịch nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Claire, tay nắm chặt thành quả đấm.



"Vậy tớ đi trước. "



Nhìn Nhan Tịch như vậy, tiểu Bạch thở dài rồi đi ra ngoài. Cô là bạn thời đại học của Nhan Tịch, có thể xem là thân thiết. Năm đó lúc Lâm Nhược Nhiên bỏ đi, cô phát hiện Nhan Tịch có gì đó không đúng lắm, cô mơ hồ cảm thấy nàng thích phụ nữ, nhìn nàng bây giờ, quả nhiên cô không sai. Nhưng cô thắc mắc Lâm đại tiểu thư năm đó đã đi đâu? Không phải giờ hai người làm cùng công ty sao?



Nhan Tịch ngồi trên sàn nhà, nắm tay Claire, lẳng lặng nhìn cô.



Có lẽ chỉ những lúc Claire uống say hay ngã bệnh, Nhan Tịch mới có thể không chút kiêng kỵ đến gần, mới có thể nhìn cô như vậy, nhưng nếu phải trả giá cao như vậy thì nàng thà rằng mình ở xa xa bảo vệ Claire.



Giấc ngủ của Claire rất chập chờn, Nhan Tịch phát hiện trán cô nóng hổi, vội đứng dậy vào phòng tắm bưng một chậu nước lạnh ra, dùng khăn nhúng ướt, nhẹ nhàng đặt lên trán cô, hy vọng nó có thể bớt nóng.



Có vẻ khăn lạnh cũng khá có hiệu quả, khi được đặt khăn lạnh lên trán, đôi chân mày vẫn luôn nhíu chặt của Claire từ từ giãn ra, Nhan Tịch thấy thế vui vẻ, chăm chỉ giúp cô thay khăn, hết lần này đến lần khác giặc lại khăn lạnh cho cô. Đến khi truyền xong nước cũng đã gần sáng, Nhan Tịch đứng dậy, nâng cánh tay tê nhức mất hết cảm giác lên, rút van truyền trên tay Claire ra, ném vào thùng rác rồi vào bếp bận rộn làm việc.



Mẹ Nhan sức khỏe cũng không được tốt nên những việc này ở nhà Nhan Tịch vẫn thường làm, vì vậy cũng coi như quen tay, cháo trắng thơm ngon nóng hổi nhanh chóng được nấu xong. Nhan Tịch mở tủ lạnh nhà Claire lấy những thực phẩm còn tươi ra làm vài món đơn giản rồi bày ra đĩa, đặt tất cả lên khay bưng vào phòng ngủ.



Trong phòng, Claire đã tỉnh lại, có thể do cô còn quá yếu nên vẫn còn nằm trên giường, cô ngẩn người nhìn chằm chằm chậu nước ở mép giường, khăn lạnh trên trán đã bị cầm xuống.



"Tới giờ ăn rồi. "



Nhan Tịch cười, bước vào, thận trọng đặt cái mâm lên bàn trang điểm ở đầu giường. Nhan Tịch xoay người, đỡ dậy Claire rồi lấy gối đặt sau lưng cho cô tựa vào, sau đó mới quay lại cầm lấy chén cháo.



Nhìn chén cháo nóng hổi trước mặt, trong lòng Nhan Tịch thoải mái một ít, nàng cầm muỗng lên, tỉ mỉ thổi nguội từng muỗng rồi đút cho Claire. Sau khi bệnh, Claire cũng không bướng bỉnh như bình thường, nghe lời há miệng nuốt cháo, tầm mắt dừng lại trên mặt Nhan Tịch, không rời đi một phút nào.



Chỉ một chén cháo mà Claire cũng uống không hết, Nhan Tịch cất chén xong, đỡ cô nằm xuống rồi bưng mâm ra ngoài. Nàng vào phòng tắm rửa tay trước, rồi lại quay lại phòng ngủ lần nữa. Nhan Tịch cầm theo rượu tiểu Bạch để lại, xoa tay chân cho Claire.



Claire đã không muốn nói chuyện thì Nhan Tịch cũng chiều theo cô không phá vỡ sự yên tĩnh này. Nàng lẳng lặng ngồi cạnh cô mãi cho đến nửa đêm, Nhan Tịch không chịu nổi nữa mới gục xuống, nằm ở mép giường Claire mơ màng ngủ thiếp đi. Claire lặng lẽ nhìn Nhan Tịch, giơ tay chạm lên mặt nàng.



~~~~~Hết Chương 33~~~~~



(P: G à G, xem giúp c đoạn này có lộn k? s vừa rạng sáng, ẽm lăn vô nấu cháo cái tối lại? Không phải nấu lâu z chớ?! _ __!! đừng nói Claire ăn có chén cháo cũng lâu nha...



G: P không lộn đâu, em hiểu theo kiểu là sau khi ăn cháu xong Tiểu Tịch ngồi cạnh Claire từ sáng đến tối luôn ấy. Đã chỉnh.)



T_T update thường xuyên mấy bạn lại lười xem thì phải, ta nói hóng view dài cổ luôn mà!!!



Hơ... bắt đầu đấu tranh nội tâm rồi! Cơ mà chế Tiêu sắp xuất hiện, ẽm mà hiện hồn thì ai chịu nổi:smile:)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK