• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ không liên quan đến công ty. "



  "..."



  RAY ngạc nhiên nhìn cô, phải không? Tiêu Mạc Ngôn trở nên đồng cảm từ khi nào? Đám người Nhan Tịch cũng vậy, chỉ có Claire bình tĩnh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, đôi mắt xanh nhạt với một nụ cười thản nhiên.



  "Được rồi, không cần bận tâm, chơi cái gì đi".



  Tiêu Mạc Ngôn cười nói, lộ ra nguyên bản. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Nhan Tịch vui vẻ nắm tay Claire cười hạnh phúc, ngay cả Cherry cũng thầm thở dài, hóa ra Tiêu Mạc Ngôn là một lão bản ân cần tốt bụng như vậy!



  Tiêu Mạc Ngôn vẫn như vậy, nơi nào cũng là tâm điểm chú ý, không chỉ có vậy, miếng thịt bò khô trong tay chị gái căn bản là do một mình cô chiếm giữ, còn lại mọi thứ đều giao cho Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh hiếm khi vui vẻ, mỉm cười như một đứa trẻ dựa vào cô ăn thịt bò khô.



  Nhan Tịch chán nản nắm lấy tay Claire.



  Claire nhìn Nhan Tịch với nụ cười nhạt trong mắt. Thực ra, cô không cần hỏi cũng biết nàng đang hờn dỗi việc không muốn nhiều người làm gián đoạn chuyến du lịch của hai người.



Nhan Tịch mím môi nhìn Claire, Claire cười nhẹ đưa tay ra vỗ nhẹ vào mặt nàng.



  "Không sao, về sau thế giới hai người chúng ta còn nhiều mà. Hàng năm hai chúng ta ra ngoài chơi một lần, được không?"



  "Chị hứa với em rồi nhé."



  Nhan Tịch bây giờ mới mỉm cười, chớp mắt với Claire, Claire gật đầu nở nụ cười.



  "Tôi nói này nói Nhan Tịch".



  Tiêu Mạc Ngôn ngồi bên người đẹp, ngắm nhìn người đẹp chiếm trọn miếng thịt bò khô, vẻ đẹp nhiều vô kể.



  "Làm sao a?"



  Nhan Tịch cảnh giác nhìn cô, còn Tiêu Mạc Ngôn liếc nàng một cái.



  "Sao em căng thẳng vậy?"



  Vớ vẩn, em có thể không căng thẳng được sao?! Nhan Tịch nhìn Tiêu Mạc Ngôn không nói gì, mắc mưu số lần nàng cũng đã có kinh nghiệm, không nên cứng đối cứng, dàn xếp ổn thỏa mới là đạo lý hơn.



  "Lần trước tôi bảo em làm biên tập cho Thiên Hoàng, em nghĩ thế nào?"



  Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Hạ Linh Doanh, nhưng ánh mắt lại nhắm vào Claire. Nghe thấy thế Claire ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, đôi mắt xanh nhạt của cô hơi nheo lại, để lộ tia tức giận.



  "Ân......"



  Nhan Tịch cũng đang để ý đến Claire, nàng biết Claire không muốn nàng rời Thượng Hoa, nhưng nàng thực sự không muốn bán hàng. Là một biên tập, nàng rất có hứng thú. Trước kia có một người bạn là biên tập, khi mới bắt đầu làm việc sẽ hơi mệt mỏi, nhưng nàng hy vọng sử dụng nền tảng này để leo lên một chút. Rốt cuộc là nhân viên truyền thông, người bình thường cũng không dám động... Ở một mức độ nào đó, nàng có thể giúp đỡ Claire.



  "Ân cái gì? Muốn thì muốn, không muốn thì không muốn. Nhìn xem em kìa, sợ vợ sao?!"



  Tiêu Mạc Ngôn xem thường nhìn Nhan Tịch, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người sợ vợ như thế này, thật là vô dụng.



  "Tiêu."



  Hạ Linh Doanh kéo góc áo của Tiêu Mạc Ngôn.



  "Sao vậy?"



  Vừa nghe thấy nữ nhân nhà mình kêu, Tiêu Mạt Ngôn lập tức dập tắt khí thế, cúi đầu xuống, tỏ vẻ nịnh nọt. Nhan Tịch, RAY và Cherry trợn tròn mắt. Sợ vợ, từ này sinh ra để dành cho Tiêu Mạc Ngôn!



  "Chị đừng..."



  Hạ Linh Doanh khẽ cau mày nhìn về hướng Claire. Tiêu Mạc Ngôn biết nàng muốn nói gì, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tay nàng, nhướng mày nhìn Claire.



  Claire tiếp tục nhìn Nhan Tịch không lên tiếng, Nhan Tịch mím môi do dự một lúc, gật đầu.



  "Em làm."



  "Ân, tốt rồi, đã đến lúc chuyển nghề rồi, thực lực của Thượng Hoa làm sao có thể so với Thiên Hoàng của tôi."



  Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười vui vẻ. Hạ Linh Doanh căng thẳng nhìn Claire, thật bất ngờ, Claire không những không nói gì mà còn nhìn Tiêu Mạc Ngôn nở nụ cười.



  ...



  RAY nhai pho mát, quan sát tương tác của một số người, nhếch môi.



  Tiêu Mạc Ngôn đúng là ngu ngốc! Ngay cả Claire cũng dám đắc tội!



  Trên đường đi, Tiêu Mạc Ngôn kéo Nhan Tịch đến để dạy những kiến thức liên quan, cô có ý định sắp xếp Nhan Tịch ở bên cạnh mình. Năng lực của nàng tuy tốt nhưng cũng không phải là siêu cường, chưa kể nàng còn thiếu kinh nghiệm, chỉ muốn trấn áp sự kiêu ngạo của Nhược Lâm. Có một điều, cho dù thế nào, Nhan Tịch cũng sẽ không phản bội cô. Một thời gian trước, Thiên Hoàng lại nổ ra xung đột dân sự, cô rất khó chịu.



  "Cô gái, tôi cùng hướng dẫn viên thuê một số thuyền, các cô vào đi."



  Chị gái bước ra khỏi cảnh điểm đi ra nói với Nhan Tịch.



  Nhan Tịch gật đầu đáp lại, chào hỏi vài người rồi bước vào.



  Tới nơi, hướng dẫn viên đếm vài người tươi cười hỏi:



  "Có ai bị say sóng không?"



  "Ách......"



  Vẻ mặt của Tiêu Mạc Ngôn có chút không tốt, Hạ Linh Doanh cầm tay cô. Say sóng luôn là một vết thương chí mạng đối với Tiêu Mạc Ngôn, bất kể tham gia hoạt động nào, cô đều cố gắng giảm thiểu đi đường thủy, nhưng Hạ Linh Doanh rất thích nước, chỉ cần nàng không đi thuyền thì về cơ bản cô có thể ứng phó được.



  "Đừng miễn cưỡng."



  Hạ Linh Doanh cầm tay nói, Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu.



  "Chia thành hai thuyền, một nhóm chèo thuyền nhanh, một nhóm chèo thuyền chậm."



  Hướng dẫn viên gợi ý một số người gật đầu đáp lại, Tiêu Mạc Ngôn thở dài nhẹ nhõm vì có hai thuyền được chia ra, cô cũng có thể đợi trên bờ.



  "Oh, Tiêu, cậu sợ đi thuyền sao?"



  Claire, người chưa bao giờ nói nhiều, mỉm cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn cứng người nhìn cô chằm chằm.



  Cậu có ý gì?



  "Chúng ta cùng lên bờ chờ."



  Cái cười khẽ của Claire kích thích Tiêu Mạc Ngôn. Điều mà Tiêu Mạc Ngôn ghét nhất là người khác xem thường cô, đỏ mặt nghiến răng.



"Ai nói tôi sợ đi thuyền". . Bạn có biết trang truyện ( trumtr uyen. or g )



  "Tiêu..."



  "Hạ Hạ, đỡ chị lên thuyền đi!"



  Tiêu Mạc Ngôn cầm tay Hạ Linh Doanh để tìm thoải mái của mình, Hạ Linh Doanh nhìn cô lo lắng, mím môi.



  Cuối cùng, Nhan Tịch chán nản, Claire muốn đi thuyền với Tiêu Mạc Ngôn. Mặc dù hai người không được hòa giải, Nhan Tịch vẫn miễn cưỡng ở lại trên chiếc thuyền chậm. Hạ Linh Doanh vốn cũng muốn đi thuyền chậm, nhưng bị Tiêu Mạc Ngôn giục qua thuyền nhanh.



  Sau khi lên thuyền, Nhan Tịch dựa vào mũi thuyền khó hiểu nhìn Claire, nàng không hiểu tại sao Claire lại phải đi thuyền chậm, rõ ràng là cô không say sóng. Mặt khác, Tiêu Mạc Ngôn đang ngồi trên ghế, giữ chặt chiếc chốt an toàn ngay khi lên thuyền, không dám thay đổi tư thế. Claire liếc nhìn cô cong lên khóe môi.



  "Cậu cười cái gì?"



  Tiêu Mạc Ngôn nhìn Claire, Claire đứng dậy đi đến chỗ cô, nhìn xuống.



  ...



  Đôi mắt của Nhan Tịch gần như lồi ra ngoài, động tác hiện tại của Claire...



  Nước da của Tiêu Mạc Ngôn hơi xấu vì say sóng, cả người không còn độc đoán nữa, vẻ yếu đuối nữ tính xuất hiện, cô nhìn Claire có phần bất lực. Claire cười nhạt, đôi mắt lóe sáng ranh mãnh, Claire đưa tay ra giữ cằm Tiêu Mạc Ngôn.



  ...



  Không phải chứ!



  Nhan Tịch phát điên, nàng nhìn thấy gì? Nhìn thấy gì?



  Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn Claire, không biết cô định làm gì.



"Cậu cũng dám lên thuyền của tôi, Tiêu Mạc Ngôn, cậu quả nhiên tự tin."



  Claire cười nói, nhưng giọng nói còn lạnh hơn gió biển, thân thể Tiêu Mạc Ngôn trở nên cứng ngắc, bàn tay đang cầm chốt an toàn lại siết chặt, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác.



  "Cậu muốn làm gì?" 



  Claire khẽ cười, liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, buông bàn tay đang giữ cằm cô ra.



  "Nhan Tịch."



  "Có!"



  Nhan Tịch nhanh chóng đáp lại, trong lòng không khỏi bật cười. Haha, Tiêu tỷ, chị cũng có ngày hôm nay, chị cảm thấy như thế nào? Bị đe doạn có cảm thấy dễ chịu không?



  "Các người......"



  Tiêu Mạc Ngôn căng thẳng nhìn Nhan Tịch, trong lòng rất hối hận. Cô đã quá sơ ý nên đã rơi vào tay hai người này!



  "Trước tiên chúng ta vẽ một hình tròn, sau đó vẽ một hình vuông, sau đó là hình tam giác."



  Claire nhẹ nhàng nói, Nhan Tịch nghe xong hoảng sợ nhìn cô. Không được, cái này quá tàn nhẫn rồi a...



  "Sao, có vấn đề?"



  Claire nhìn Nhan Tịch hỏi, Nhan Tịch lắc đầu, nàng nhìn vào đôi mắt thờ ơ của cô không dám nói thêm nữa, cầm mái chèo trong tuyệt vọng.



  Thuyền không lớn, dưới sự dẫn dắt của hai người nhanh chóng xoay tròn, sắc mặt Tiêu Mạt Ngôn tái nhợt, không nói phong thái cũng không có đi, cô giơ chân lên, ôm lấy toàn thân.



  "Nhan Tịch, Nhan Tịch, tôi về sau là sếp của em!!!"



  Tiêu Mạc Ngôn hoảng sợ hét lên, Nhan Tịch nghe theo, hai tay cứng đờ. Đúng vậy, sau này cô chính là sếp của mình...



  Claire bình tĩnh liếc nhìn Nhan Tịch nhàn nhạt hỏi:



  "Sếp hơn vợ em sao?"



  "..."



  Lời này thực sự gây sát thương...



  Nhan Tịch bị cô làm cho áp lực, không dám nói lời nào, tiếp tục chèo mạnh tay. Chiếc thuyền bị hai người vung mạnh, xoay tròn như diều trên bầu trời, Cherry trên thuyền kia tay cầm chèo, kinh ngạc nhìn về phía đối diện.



  "Họ... đang chơi trò gì vậy? Múa ba lê?"



  RAY cười, mím môi im lặng. Hạ Linh Doanh đột nhiên lo lắng nhìn thuyền không chớp mắt.



  "Nhanh lên, chèo qua đó đi."



  Hạ Linh Doanh lo lắng nói, nhưng RAY không thay đổi, cô mỉm cười nhìn những chiếc thuyền đang nhảy múa ở phía đối diện.



  "Đáng đời Tiêu tổng a, không có việc gì lại đi đắc tội Claire."



  RAY lười biếng nói, nghe vậy Cherry cười, con thuyền ngừng chèo, ngồi thưởng ngoạn phong cảnh.



  "RAY..."



  Hạ Linh Doanh cầu xin nhìn cô, lo lắng nhìn con tàu đối diện.



  "Chị có thể giúp tôi không."



  RAY chậm rãi nói.



  "Em muốn gì?"



  "Sau khi Tiêu trở về sẽ giải quyết mọi chuyện, người đại diện kia cũng muốn chị ấy ra mặt xử lý."



  "Được!"



  Hạ Linh Doanh đang lo lắng cho Tiêu Mạc Ngôn, nàng đồng ý mà không cần suy nghĩ gì. RAY mỉm cười, chậm rãi chèo.



  Tiêu Mạc Ngôn được giải cứu...



  "Tiêu, chị có sao không?"



  Hạ Linh Doanh nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô lo lắng hỏi. Tiêu Mạc Ngôn xua tay hít vào. May mắn là Claire không tàn nhẫn đem thuyền đổi hình tam giác thành hình vuông, nếu không thì cô bii chơi chết rồi!



  "À ừm, Tiêu tỷ, chị không sao chứ."



  Nhan Tịch nghiêng người, Tiêu Mạc Ngôn trừng mắt nhìn nàng. Cô biết Claire nghĩ gì, một là nhân cơ hội này để trả thù chính mình, hai là khiến Nhan Tịch tự đắc tội cô để xua tan ý định để nàng đến Thiên Hoàng. Claire, tôi sẽ không để cho cậu được như ý!



  Bị quăng như vậy, Tiêu Mạc Ngôn vẫn không quên lấy danh thiếp từ trong túi xách ra, đưa cho Nhan Tịch, yếu ớt nói:



  "Đây là thông tin liên lạc của Nhược Lâm, em có thể gọi cho cô ấy ngay bây giờ, chỉ để sử dụng cơ hội này để giúp RAY cường điệu."



  Nhan Tịch cầm lấy danh thiếp, nghi ngờ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, gật đầu rồi đi gọi điện thoại. Claire khoanh tay trước ngực, đứng sang một bên, lạnh lùng nhìn Tiêu Mạc Ngôn.



  "Mạc Ngôn, cậu thật là..."



  Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn phàn nàn, tại sao cô lại đi đắc tội Claire? Mặc dù Claire không bao giờ khiêu khích mọi người, nhưng không có nghĩa là có thể bắt nạt cô. Hơn nữa, đối phó với Nhan Tịch còn khủng khiếp hơn là bắt nạt cô trực tiếp như vậy...



  Tiêu Mạc Ngôn thấy vợ thậm chí không giúp mình, sắc mặt cô đột nhiên trầm xuống.



  "Hạ Hạ, em có biết Claire làm gì trên thuyền không?"



  "Cái gì?"



  Hạ Linh Doanh liếc Claire, Claire cau mày, Tiêu Mạc Ngôn đen mặt hét lên:



  "Chị, chị bị hai người họ hợp tác đùa giỡn a!!!"



  "Gì?"



  Hạ Linh Doanh không nghe rõ hỏi, RAY cười giúp trả lời:



  "Cô ấy bị hai người kia bức đó".



  ...



 Nhan Tịch đang bấm điện thoại thì nghe thấy tiếng gầm của Tiêu Mạc Ngôn, điện thoại run rẩy rơi xuống đất, nàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn nghiêng người hít một hơi.



  RAY, phải không?!



  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK