• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe nói gần đây Vân Thường trấn xuất hiện yêu tà, lại thêm một đống lưu manh làm loạn, khiến thường dân đã khổ cực càng thêm khó sống hơn.


Vốn sắp đến Thất Tịch, Tiết Dương muốn dẫn Hiểu Tinh Trần ra ngoài tận hưởng chút, lại chẳng ngờ tạo cơ hội cho y lo chuyện bao đồng. Sớm biết hắn đã dẫn y đến nơi khác rồi.


Hiểu Tinh Trần cảm nhận tâm trạng Tiết Dương đang xấu đi, cực kỳ không vui mà đòi đến nơi khác, liền nhỏ giọng trấn an:


- Vật dụng trong nhà đã cũ hết, cũng không dùng được bao lâu nữa. Vừa hay nơi này có chuyện để làm, chúng ta kiếm thêm chút bạc mua đồ mới.


Tiết Dương vẫn chưa hết khó chịu, nhưng vẫn ờm ờ cho qua. Y nói cũng không phải vô lí. Đồ dùng trong nhà hai người không sứt thì mẻ, nhiều cái cũng chẳng dùng được nữa rồi. Hơn nữa, ngôi nhà tranh kia nhìn đã cũ kĩ dột nát lắm rồi... Có điều hắn cũng chưa tìn được bản vẽ nào hợp ý, nên chưa dựng lại.


Lần này dựng một cái nhà khác, mua thêm đồ mới về, vừa hay trọn vẹn rồi. Gỗ hắn chặt không ít, đã xếp thành một kho. Nếu tính toán không sai biệt lắm, còn dựng thêm được một cái lương đình bên suối. Hiểu Tinh Trần thích mấy nơi phong cảnh hữu tình, thanh bình yên tĩnh, chắc chắn sẽ vui vẻ.


Trong Vân Thường trấn bình thường không có khách nhân từ bên ngoài đến, tìm mấy chỗ trọ cũng hết hơi hết hồn. Xem qua phòng ốc, Tiết Dương dứt khoát dắt Hiểu Tinh Trần đi tìm nhà dân ở nhờ.


Không biết mấy quán trọ trong trấn này có phải kinh doanh chuồng gà trá hình không...? Kiểu phòng kia, đâu phải cho người ở?


Hiểu Tinh Trần đại khái đoán được ý Tiết Dương, vì trong phòng có mấy loại mùi hương khá khó chịu. Nhưng hai người từ bên ngoài đến, lại một thân y phục từ đầu đến chân không lộ nửa điểm dung mạo, sẽ có người cho ở nhờ sao? Huống gì Vân Thường trấn này cũng không yên bình cho lắm, mọi người tự sẽ nâng cao phòng bị.


Hai người gõ cửa không biết bao nhiêu nhà, có nhà vừa mở hé đã vội đóng lại, có nhà dứt khoát không mở. Hiểu Tinh Trần cười khổ, đứng ở ngôi nhà nhỏ cuối trấn, chưa vội gõ cửa, liền nói:


- A Dương, lần này không được, chúng ta vẫn nên quay về quán trọ.


- Chắc chắn được.


Tiết Dương nói cứ như hắn có quyền quyết định người ta cho ở hay không, đã đảm bảo với Hiểu Tinh Trần. Y chỉ cười trừ cho qua.


Vừa gõ cửa, lần thứ nhất không có ai ra mở. Đến lần thứ tư thứ năm, cửa mới mở hờ một khe nhỏ, đã vội đóng lại. Nhưng không kịp, Tiết Dương liền ngăn lại, tách mở rộng cửa. Người bên trong giật mình ngã ngửa về sau, còn lê lết một đoạn vừa che mắt vừa run run xin tha. Tiết Dương nhíu mày, nhìn nam nhân trung niên trước mặt, hỏi:


- Ngươi sợ cái gì? Ta cũng không ăn thịt ngươi.


Nam nhân kia còn tưởng thứ gì kì quái, lúc này mới mở mắt chậm chậm nhìn. Qua một khắc mới hoàn hồn, vỗ vỗ y phục đứng lên. Là một người hơi béo, lại khá lùn. Hiểu Tinh Trần nghe hắn dùng giọng lưu manh như vậy, khuyên bảo mấy câu, mới nói với chủ nhà:


- A thúc, có thể cho chúng ta tá túc nhờ một đêm không?


Chủ nhà còn run run chưa dám mở miệng hỏi hai người, nghe giọng Hiểu Tinh Trần, lòng có hơi kinh ngạc. Y ăn nói dễ nghe như vậy, phong thái nhẹ nhàng phiêu phiêu, gã không hiểu sao lại đi cùng một kẻ vừa nhìn người không nhìn mặt đã biết lưu manh như Tiết Dương. Hơn nữa...sao thấy y có chút dung túng hành động kia của Tiết Dương thế?


Vốn Hiểu Tinh Trần cũng không định như vậy, nhưng Tiết Dương đã mở cửa nhà “giúp” vị kia, cũng không thể cứ vậy bỏ đi. Khiến người ta nghĩ hai người kì quái, lại gây thị phi.


Bình thường cứ tối đêm một đám lưu manh thổ phỉ ở đâu cũng hay đi gõ cửa nhà dân rồi gây chuyện, nên mọi người khá sợ. Mà không mở thì bọn chúng lại đập phá cửa, nên vẫn sẽ có người ra ngó một chút.


Thấy chủ nhà vẫn chưa lên tiếng, Hiểu Tinh Trần bước mấy bước nhỏ, đẩy Tiết Dương lùi ra sau chút, nói:


- Chúng ta từ bên ngoài tới, muốn ở lại trừ tà, không hề có ý gì khác.


Nghe đến hai chữ “trừ tà”, chủ nhà bất giác liếc qua bội kiếm được bọc lại của Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần, lại nhìn khí chất y, hơi tin tưởng thật.


Đôi co một hồi, cuối cùng vẫn đồng ý. Vì hai người vẫn trả tiền trọ mà. Hơn nữa, nếu có lưu manh hay yêu tà đến làm phiền, vừa hay nhà này tránh được một khối phiền phức. Mặc dù có hơi sợ Tiết Dương, nhưng cũng mắt nhắm mắt mở bỏ đi.


Hiểu Tinh Trần hỏi thăm, nghe chủ nhà kể qua, liền xác định chỉ là yêu tà bình thường mà thôi. Chủ yếu có lẽ là đám lưu manh hoành hành thổi phồng lên để mọi người sợ hơn, bọn chúng dựa đó cũng làm loạn nhiều hơn.


Tiết Dương vừa khóa cửa phòng nhỏ cẩn thận, mới ngồi xuống giường, nói:


- Một đám nhát gan. Chẳng qua là vong linh bình thường làm loạn cũng sợ đến vậy.


Hiểu Tinh Trần lắc đầu:


- Đều là người bình thường không hiểu mấy chuyện này, sợ cũng không có gì lạ. Ngày mai ta qua bên kia làm pháp sự, ngươi ở nhà đi.


Tiết Dương vốn còn đang cằn nhằn, nghe y đi một mình, lại khó chịu:


- Vì sao?


Hiểu Tinh Trần cũng không có nói, hắn đi lại cố tình dọa sợ nhiều người hơn...


- Không sao cả. Ngươi hôm nay gõ cửa nhiều nhà như thế, khiến nhiều người vừa lo vừa sợ, khó tránh sẽ suy nghĩ linh tinh. Vẫn nên tránh đi.


Y nói nói một hồi, vẫn không để Tiết Dương đi theo. Hắn cũng đành bất đắc dĩ nghe lời.


Tiết Dương mà đi theo thật, sợ đánh cho vong linh kia hồn siêu phách tán luôn mất...


Theo Hiểu Tinh Trần thấy, vong linh đó cơ bản chỉ là chấp niệm sâu một chút, lại không ai hiểu, cũng không ai giúp hóa giải nên mới như thế thôi.


Trong trấn cũng từng mời đạo sĩ về đây làm phép, kết quả vị đạo sĩ kia nhận tiền cam đoan đủ kiểu xong còn dị dọa sợ chạy mất xác. Theo Tiết Dương đánh giá, vốn là mấy kẻ lừa đảo giang hồ thôi.


-----------------------------


Các cô đừng bị cái tiêu đề lừa nha. Tôi đang trong thời kì lười suy nghĩ, thật ra cũng không thể nói trừ tà gì đâu, tả sơ sơ thôi à.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK