• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tương truyền, âm giới có một con đường, gọi là đường Hoàng Tuyền. Hai bên nở đỏ một loài hoa, ngàn năm thấy hoa chẳng thấy lá, thấy lá lại không hoa, Dương gian hay gọi hoa Bỉ Ngạn.


Bước qua Hoàng Tuyền, dẫn đến một dòng sông - Vong Xuyên hà. Bắc ngang sông còn có một cây cầu, tên gọi Nại Hà kiều. Nghe nói trước cầu là Tam Sinh Thạch - tảng đá lớn ghi lại ba kiếp - kiếp trước, kiếp này và kiếp sau của mỗi người...


Vong linh quỷ hồn một hàng dài nối đuôi nhau, lần lượt qua cầu mong sớm đến bờ bên kia. Chỉ duy một linh hồn mờ mờ ảo ảo, cứ đứng khư khư trước Tam Sinh Thạch, mãi không chịu rời đi. Mắt hắn dán trên đá thật lâu, vẫn còn muốn nhìn tiếp. Nhưng không quỷ hồn nào dám đến gần hắn, hỏi hắn bất cứ điều gì. Vì quanh thân hắn tản ra một loại khí tức quá mức đáng sợ... Không biết là sát khí, oán khí hay tà khí gì khác... Nhưng vẫn dọa người ta không dám lại gần.


Tiết Dương đã chờ ở nơi này rất lâu rồi... Lâu đến chính hắn cũng không biết hiện tại là năm nào tháng nào... Hoặc thời gian ở Âm giới với dương gian khác nhau, nên hắn mới cảm thấy như vậy.


Mỗi ngày đều ngồi bên bờ Vong Xuyên, ngắm hoa Bỉ Ngạn, nhìn từng hàng dài vong linh bước qua cầu Nại Hà. Dù nhìn đến phát chán, hắn vẫn không chịu đến bờ bên kia... Hình như, hắn đang chờ một người...


Tiết Dương thường nghe người đó nói: Chờ ta... Hắn cũng không rõ, vì sao cứ nghĩ đến lời này, hắn thật sự kiên nhẫn ngoan ngoãn đứng ở nơi này như vậy. Có rất nhiều chuyện khi còn sống, hắn không nhớ được nữa... Dường như kí ức hắn mỗi ngày lại bị mài mòn đi một ít, chỉ duy bóng hình kia lại không hề phai nhạt...


Tiết Dương lầm bầm, khẽ chạm vào dòng chữ đỏ như máu trên Tam Sinh Thạch. Hắn chuyển ánh mắt quan sát dòng quỷ hồn vẫn tiếp tục đi qua cầu Nại Hà, tâm trạng không tốt.


Chờ, chờ mãi, chờ đến dòng quỷ hồn đã qua hết, vẫn không chờ được người muốn chờ... Cũng phải. Y còn trẻ, sao có thể dễ dàng cùng hắn đến nơi này. Chờ nữa cũng vô ích. Nhưng hắn đi không được...


Cuối cùng, Tiết Dương nhìn thuyền phu vừa đưa vong linh qua sông trở về, nhàn nhạt nói:


- Nếu ngươi có thấy một kẻ mù ngang qua, nhớ nói lại với ta.


Hắn ngày nào cũng dặn đi dặn lại thuyền phu câu ấy, chính mình lại lang thang tìm kiếm tiếp xem có sót ai không.


Trạng thái linh hồn của Tiết Dương không tốt lắm, có những lúc lại thơ thẩn chẳng biết gì. Vì vậy hắn mới sợ sẽ để sót người mất...


Thuyền phu nhìn hắn thở dài, lắc đầu nói:


- Ngươi ở đây cả ngày đều không thấy, ta làm sao thấy chứ. Chẳng bằng ngươi đến Vọng Hương Đài nhìn xem...


Vọng Hương Đài, nơi quỷ hồn nhìn về dương gian. Có điều mỗi lần đến nơi này, vong linh đều trở nên đau đớn như trăm đao ngàn kiếm quét qua. Tiết Dương hơi trầm tư:


- Ta đến rồi, nhưng nhìn không thấy y... Hơn nữa, quỷ canh đài cũng nhất định không cho ta vào...


Vì hắn đã ra vào quá nhiều lần, nhưng mỗi lần chẳng những không có kết quả, còn khiến linh hồn bị tổn thương nữa.


Tiết Dương suy nghĩ, tuy nói vậy lại vẫn nghe theo mà đi tiếp. Nhìn về Dương gian không thấy người muốn thấy, chỉ trừ khi y cũng đã chết mà thôi...


Bên bờ Vong Xuyên chợt có động tĩnh. Là một quỷ hồn mới, nhưng mà...


Lão thuyền phu đội nón trúc che lấp đôi mắt, đầu cúi thấp, nói:


- Hôm nay không trở hồn qua sông nữa.


Vong linh kia nghe vậy, cũng chỉ im lặng. Lúc sau, lão thuyền phu lại nghe thấy tiếng nước. Song, lão liền ngẩng đầu. Hóa ra là một linh hồn mù lòa... Tay còn cầm cây gậy dò đường. Lão chợt kinh ngạc, vừa định lên tiếng, bên kia đã nói trước:


- Thuyền phu, ngươi có từng gặp qua một quỷ hồn thế này không...?


Hiểu Tinh Trần nhẹ giọng miêu tả lại bộ dáng Tiết Dương, càng kể càng đau lòng, cuối cùng liền im lặng. Thuyền phu nhìn qua y, rõ ràng thấy dương thọ y chưa tận, cớ gì lại... Nghe kể, lão chợt nghĩ đến tuẫn tình...


Linh hồn đều mang bộ dạng lúc chết đi. Nhìn vết kiếm sâu trên cổ Hiểu Tinh Trần, thuyền phu tâm cũng sinh chút thương cảm. Hai mắt y đã mù lòa, không phân biệt được cảnh vật, lão đành nói:


- Ngươi đi về phía trước, biết đâu sẽ gặp hắn.


Hiểu Tinh Trần cười nhẹ, nói:


- Đa tạ.


Y mò mẫm rời đi, nhưng chẳng được mấy bước, phía sau lại vọng lên giọng nói già nua:


- Hắn cũng chờ ngươi rất lâu rồi...


Bước chân Hiểu Tinh Trần hơi hỗn loạn, khóe môi mấp máy, khẽ lẩm bẩm:


" Đường Hoàng Tuyền một màu Bỉ Ngạn, sông Vong Xuyên xóa bụi hồng trần, cầu Nại Hà vương vấn chấp niệm, Tiết Dương... Ta tới bồi ngươi..."


-----------------------------


Chúc các cô ăn Tết vui vẻ =)))



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK