• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôn dân trong khu chợ đông đúc. Hiểu Tinh Trần vòng vòng dạo quanh, Tiết Dương vẫn bám theo. Y bất chợt dừng lại, dù không nhìn thấy vẫn đối diện với hắn:


- Ngươi theo ta làm gì?


Rõ ràng Hiểu Tinh Trần có ý định mang Tiết Dương về bên mình, tránh để hắn làm thêm chuyện xấu hại người. Lúc này hắn ở trước mặt, lại có ý muốn đuổi đi nhanh.


Tiết Dương chỉnh lại tay áo một chút, cười ranh mãnh, nói:


- Đạo trưởng không nhìn thấy, ta theo bồi ngươi. Ngươi dù sao vẫn là ân nhân của ta. Báo đáp ngươi, vốn là ta nên làm. Hơn nữa, ta trước giờ đều một thân một mình, không có thân nhân bằng hữu. Đi theo đạo trưởng, nhất định sẽ không còn bị người ta dễ dàng bắt nạt.


Ngươi chưa bắt nạt người ta thì thôi, ai dám bắt nạt ngươi? Tránh ngươi còn hơn tránh tà, sợ ngươi còn hơn sợ quỷ. Báo đáp? Tiết Dương từ lúc nào biết đến những chuyện này? Hiểu Tinh Trần đến cùng lại nghi hoặc lần nữa. Trước mắt y có phải Tiết Dương không? Rõ ràng với tính cách của hắn, sẽ chẳng nói những lời kiểu báo đáp như kia. Không lẽ y trọng sinh, nhưng mọi chuyện đã bị bóp méo đi sao? Khiến tính cách con người cũng thay đổi? Trọng sinh vốn trái thiên mệnh, căn bản không thể lường trước được đã có những chuyện gì bị thay đổi.


Hai người đang đứng đối diện nhau, sự việc quen thuộc lần nữa xảy ra. Một bóng dáng nhỏ nhắn từ đâu chạy tới, đâm sầm vào người Hiểu Tinh Trần. Là A Tinh! Sắc mặt Tiết Dương bỗng trầm xuống, hận ý trong ánh mắt lóe qua, lại nhanh chóng tắt đi. Hắn muốn nhìn xem, là năm đó Hiểu Tinh Trần quen biết A Tinh như thế nào.


Theo bản năng, Hiểu Tinh Trần vươn tay đỡ lấy A Tinh, không để nàng bị ngã. Nàng rối rít lên tiếng:


- Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi! Là ta không nhìn thấy, xin lỗi!


Tiết Dương thoáng quay đầu cười lạnh. Không nhìn thấy sao? Nếu nàng không nhìn thấy thật thì tốt rồi. Hiểu Tinh Trần hơi lắc lư, vẫn như trước kia, nhẹ nhàng nói:


- Ta không sao. Tiểu cô nương cũng không nhìn thấy à?


A Tinh dường như sững người, lúc này mới vội đáp lại:


- Đúng, đúng đó!


Hiểu Tinh Trần cười khẽ, không nói mấy lời thừa thãi dặn dò như trước kia, dắt nàng đến một bên hẻm vắng ít người:


- Đi bên này ít người hơn.


Lời nói cùng động tác của Hiểu Tinh Trần vẫn luôn dịu dàng ôn nhu, A Tinh do dự một hồi, vươn tay rồi lại hạ tay trong bí mật. Tiết Dương bên kia vẫn luôn theo sát, hắn lại không mù, nhất định thấy rõ hành động của nàng. Nàng mà ra tay, bị bắt ngay tại trận.


Hiểu Tinh Trần chủ động tháo túi bạc bên người xuống, đưa đến trước mặt nàng:


- Cho ngươi.


A Tinh kinh ngạc một hồi, vẫn cầm lấy, cám ơn không ngừng. Chờ nàng móc túi, chẳng bằng tự mình đưa cho nàng, đỡ tốn thêm thời gian dài dòng. Hơn nữa, Tiết Dương còn ở đây, nàng không biết đến khi nào mới lấy được. Nhưng sau đó, A Tinh chưa có ý định rời đi ngay.


Đúng như trước kia, tên trung niên ăn mặc sa hoa nhưng bạc trong túi chỉ có mấy đồng lẻ đã tìm đến ngay, giận dữ muốn túm cổ A Tinh đánh nàng, nhanh chóng bị Hiểu Tinh Trần cản lại.


Gã nộ khí xung thiên, bắt đầu mắng:


- Cái tên mù nhà ngươi từ đâu chạy đến, thật uổng cho ngươi là anh hùng hảo hán! Con oắt này thân với ngươi lắm à? Ngươi có biết ả là kẻ trộm? Ả trộm tiền trong túi của ta! Ngươi che chở ả, ngươi cũng là trộm!


Lời này lọt vào tai Tiết Dương, sắc mặt hắn bỗng trở nên khó coi vô cùng. Ánh mắt lộ hung quang lần nữa, trừng to nhìn gã mới đến. Gã bỗng đổ mồ hôi lạnh, lùi lại phía sau mấy bước, sợ hãi run run. A Tinh nấp sau lưng Hiểu Tinh Trần, ngang ngang có thể nhìn thấy một phần ánh mắt Tiết Dương, cũng sợ hãi không thôi. Tay nắm góc y phục Hiểu Tinh Trần run nhẹ. Y lúc này, cơ hồ đoán được một phần.


Sau khi trả tiền, đuổi tên kia đi, A Tinh quyết định muốn đi theo Hiểu Tinh Trần. Nàng nói lí nói lẽ một hồi, vừa nói vừa chú ý qua sắc mặt Tiết Dương. Chỉ thấy hắn vô cùng đáng sợ...


- Ngươi không nhìn thấy, ta cũng không nhìn thấy, chúng ta đi cùng nhau, vừa hay có thể chăm sóc cho nhau! Nếu...


A Tinh nói còn chưa hết lời, Hiểu Tinh Trần vẫn chưa ra quyết định, Tiết Dương bên kia đã cắt ngang:


- Không cần. Đạo trưởng có ta chăm sóc được rồi. Ngươi tự lo cho mình trước đi.


Câu cuối nói ra, ánh mắt Tiết Dương nhìn xuống khiến A Tinh đổ mồ hôi lạnh. Tên kia rõ ràng là một ác nhân... Đạo trưởng làm sao có thể để hắn chăm sóc? Nhưng nhìn hai người đi cùng nhau, rõ ràng là quen biết sớm hơn nàng... Nhưng A Tinh chưa từ bỏ ý định.


- Nếu vậy, các ngươi đưa ta theo cùng với? Ta không có nơi để đi, cũng không có người chăm sóc...


Tiết Dương phất tay, quan sát nàng một lượt. Nàng thông minh lanh lợi như thế, vốn chẳng có mấy chuyện đáng lo. Nàng ngoan ngoãn không theo, hắn còn có thể để nàng an ổn. Còn không, để tránh hậu họa, hắn chẳng biết sẽ làm ra cái chuyện gì đâu.


Hiểu Tinh Trần vốn nãy giờ không lên tiếng, lúc này cũng mở lời:


- Tiểu cô nương, hắn nói không sai đâu. Xin lỗi, ta thật sự không thể đưa ngươi theo.


Nói rồi mặc kệ thế nào, vẫn là xoay người rời đi nhanh. Tiết Dương ngơ ngẩn, vừa theo vừa suy nghĩ. Hắn khi nãy tận lực ngăn cản A Tinh, để nàng từ bỏ ý định. Vì hắn chắc rằng, Hiểu Tinh Trần sẽ đồng ý đưa nàng theo, nên không nói đến y. Nhưng mà...rõ ràng không đúng lắm. Nếu theo kí ức trước kia, A Tinh không theo Hiểu Tinh Trần hiện tại, thay đổi vô cùng lớn. Vì sao chứ? Tâm tính y lương thiện, không đưa theo A Tinh mà bản thân nghĩ nàng mù lòa đáng thương, thật làm người ta khó hiểu.


Chẳng lẽ bị lời nói của Tiết Dương tác động? Hay vì lúc này, hắn xuất hiện trước mắt y sớm hơn con bé kia? Vẫn là nghĩ không ra vì sao... Mọi chuyện dường như không thay đổi, chỉ có Tiết Dương cùng Hiểu Tinh Trần thay đổi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK