• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước lúc rời đi, Hiểu Tinh Trần nhớ y đã đóng cơ quan lại rồi, nhưng lúc quay vào, lại thấy cửa đá mở ra... Tiết Dương nằm gọn trong góc giường, xoay mặt vào trong, chừa một khoảng lại. Hiểu Tinh Trần hơi do dự, vẫn quyết định đi vào.


Trời cũng gần sáng, nhưng linh lực truyền vào cơ thể Tiết Dương không ít, chính y lại bận rộn chẳng có thời gian nghỉ ngơi, lúc này đã thấm mệt. Hiểu Tinh Trần chống tay, ngủ gục bên bàn đá. Sáng sớm tỉnh lại vẫn là vị trí đó, đến áo khoác hay mền mỏng cũng chẳng có... Y cười khổ, biết rõ kết quả nên cũng không ngạc nhiên lắm. Có điều vẫn còn chút thất vọng...


Hiểu Tinh Trần vừa thay thuốc cho Tiết Dương, tuy không nhìn thấy nhưng chạm đến khuôn mặt hắn vốn tuấn lãng, đột nhiên xuất hiện ba vết sẹo dài, không biết trong lòng đã đau thế nào... Tuy nói Tiết Dương nhìn như chẳng thèm để tâm, nhưng có ai muốn mang dung mạo xấu xí đâu... Tiểu hồ ly không biết nói, y sư trong Minh tộc chẳng còn ai, y lại không nhìn thấy, cũng không tinh thông y thuật, thật không cách nào giúp hắn... Thuốc giúp cầm máu, khép miệng vết thương được, nhưng ai biết có để lại sẹo không?


Tiết Dương nhíu mày, gạt tay Hiểu Tinh Trần cứ lướt qua mấy vết sẹo, tự giễu nói:


- Chê ta xấu xí?


Y vội thu tay, lắc lắc đầu:


- Không có! Không có! Ta là người mù, sao có thể nhìn thấy...


Vì mù nên không nhìn thấy tâm ngươi, cũng không rõ tâm chính mình...


Lời vừa dứt, y chỉ nghe Tiết Dương hừ mấy câu, rồi yên tĩnh lại trở về yên tĩnh... Cứ tình trạng này, Hiểu Tinh Trần thật sự không nhịn nổi.


Sức chịu đựng của Tiết Dương quả thực phi thường. Vết thương quá nặng, bôi thuốc cũng đau gấp mấy lần, hắn không hề hé răng than vãn, bình tĩnh như người bị thương không phải mình. Hơn nữa, có lẽ do ấn ký liên kết giữa hai người, linh lực Tiết Dương hồi phục cũng nhanh hơn. Hiểu Tinh Trần sợ không chú ý, hắn liền rời đi mất...


Thấy Hiểu Tinh Trần vừa thay thuốc vừa thất thần suy nghĩ, nửa lo nửa sợ, Tiết Dương liền đoạt lấy bình sứ:


- Ra ngoài, ta tự làm. Sau này không cần giúp nữa.


Hiểu Tinh Trần há hốc miệng, không biết y đột nhiên chọc hắn giận chỗ nào nữa. Tiết Dương hít một hơi sâu, đổ hết thuốc lên vết thương trước bụng.


- ...


Nghe thanh âm, Hiểu Tinh Trần có lẽ cũng đoán được hắn đổ hết thuốc lên một vết thương rồi... Y đành đứng dậy tìm ngăn tủ đá, đem hết đồ trong đó ra. Hình như trên mỗi bình sứ đều viết tên thuốc, dưới đáy còn khắc mấy chữ nhỏ về công dụng. Hiểu Tinh Trần đặt xuống bên cạnh, nói:


- Thuốc chỉ cần bôi một ít lên vết thương thôi... Ngươi xem ở đây còn loại nào trị thương...


Để Tiết Dương tìm thuốc trị thương trước. Hắn dù sao vẫn còn yêu mạng của mình lắm, đặc biệt là sau khi nhìn thấy bị Hiểu Tinh Trần lừa dối thảm hại đến mức nào, càng yêu hơn nữa. Vì vậy trừ thuốc Hiểu Tinh Trần sắc, đồ ăn Hiểu Tinh Trần làm, cái gì trị thương được hắn cũng thử. Y biết, nhưng cũng chỉ cười trừ.


Mắt của Tiết Dương có mọc sau lưng đâu, tay lại cũng bị thương, làm sao mà bôi thuốc. Hắn cũng muốn chính mình hồi phục nhanh để tách khỏi y còn gì...


Hiểu Tinh Trần ước tính, nếu Tiết Dương dưỡng thương tốt, nửa tháng liền có thể rời đi được. Nhưng có lẽ chỉ hồi phục được khoảng một nửa của cơ thể hắn trước kia. Hiểu Tinh Trần trước thời hạn nửa tháng, hoặc là khiến hắn lần nữa tin y, hoặc là lừa hắn, mang hắn đi mà thôi... Y sợ thời gian lâu quá, Tống Lam sẽ tìm đến...


Linh lực của Tống Lam mất ba ngày mới hồi phục, trong thời gian này gã và A Tinh sẽ chỉ lo dưỡng sức thôi. Sau đó, có lẽ Tống Lam thật sự sẽ tìm đến Tiên môn xin giúp đỡ... Vì dựa vào Tống Lam và A Tinh, cản không được Hiểu Tinh Trần mang Tiết Dương rời đi. Hai người kia sẽ không đối đầu với y, mà y đến bước này còn có thể vì hắn dùng mạng đổi với bọn họ...


Mặc dù nói Tống Lam cũng không phụ thuộc vào Tiên môn, nhưng chỉ cần nhắc đến Tiết Dương, sợ là không ít kẻ giả nhân giả nghĩa liền đồng ý lấy tiếng ngay. Hơn nữa, chẳng phải còn có Lan Lăng Kim thị ra mặt nữa sao... Hiểu Tinh Trần không rõ thù oán giữa Tiết Dương và Kim gia là gì, y chỉ biết, Kim gia cũng không trong sạch như tưởng tượng của nhiều người. Nếu không, lúc trước sẽ không nhất mực che chở Tiết Dương, sau lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết.


Ai cũng chỉ nhìn đến xem hắn đáng trách thế nào, có mấy ai lại nhìn đến xem hắn đáng thương thế nào chứ...


Hết thảy nếu nhanh, tập hợp đủ Tiên môn cũng mất hơn nửa tháng. Vì nhà nào cũng có việc phải sắp xếp cả thôi. Để một mình Kim thị ra mặt lại không tốt, lại nổi lên nhiều dị nghị nói Kim thị có tật giật mình. Hiểu Tinh Trần chỉ mong bọn chúng bận đến điên trời đảo đất, để y có thời gian đưa người đi là được rồi...


---------------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK