Một đêm gió tanh mưa máu...
Hiểu Tinh Trần trong lòng không yên chẳng rõ nguyên do, cứ bất an đi đi lại lại mãi. Đến khi bên ngoài có tiếng tiểu hồ ly quen thuộc, mới giật mình ra mở cửa. Bạch hồ mắt đỏ, liên tục cắn cắn y phục, muốn kéo người đi. Hiểu Tinh Trần thấy nó xuất hiện ở đây, mới vội hỏi:
- Trong tộc xảy ra chuyện?
Nó kêu kêu vài tiếng xem như xác định. Mấy người đi theo y nghe động tĩnh cũng ra ngoài xem. Nhìn cảnh trước mắt chợt cả kinh. Mắt thánh linh nếu không có chuyện gì quan trọng sẽ không chuyển huyết sắc, hơn nữa còn đáng sợ như vậy! Hiểu Tinh Trần chột dạ, nói:
- Nhanh đưa ta về!
Bên kia Minh tộc thê thảm đến không biết nên nói thế nào...
Thác Nhĩ Chân như bóng ma, biến đi lúc nào chẳng hay, trốn trong tối điều khiển con ma thú kia. Võ sư trong tộc không nhiều, còn phải bảo vệ những người khác, dị nhân thì không có cách nào sử dụng khả năng đặc biệt của bọn chúng với con ma thú đó. Một mình Tiết Dương thu hút sự chú ý của nó, chật vật vô cùng. Mới qua hai khắc, hắn đã mệt rã rời. Trên người trừ vết thương cũng chỉ là vết thương.
Nhưng ma thú vừa to, sức chiến đầu dồi dào, một mình hắn làm sao bảo vệ hết đám tộc nhân phiền phức kia? Móng chân dài của nó cào sâu vào sau lưng Tiết Dương, máu thịt lẫn lộn khó phân biệt, dẫm hắn úp sấp xuống đất. Thê thảm cùng cực... Hắn nghe giọng cười thật thỏa mãn...
Võ sư trong tộc sợ hãi, một đám ba người chia nhau xông đến, muốn giúp Tiết Dương giải vây. Một lũ ngu ngốc! Ma thú thành công chuyển sự chú ý sang Minh tộc nhân, Tiết Dương không kịp hét, nó đã lao thẳng về phía đó, mọi người tán loạn tứ phía. Phút chốc, gốc linh thụ máu tươi chảy thành dòng, thay nước mà tưới xuống... Tiết Dương gắng gượng cầm lấy Giáng Tai, ngăn móng vuốt ma thú tiếp tục hạ xuống. Mới đó, tộc nhân ngày một ít đi, chỉ còn mười người, rồi tám người, rồi...hai người... Linh khí xung quanh cũng dần cạn kiệt...
Là hai dị nữ... Hiểu Tinh Trần nếu nhìn thấy cảnh này, hẳn mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu hắn. Tiết Dương bị suy nghĩ này khiến bản thân mất tập trung. Dị nữ nhìn ma thú sắp lao tới, vội nhanh nhẹn kéo hắn thoát, bay lên một cành cây. Ma thú vẫn còn chưa biết mệt... Nàng nghẹn ngào:
- Tộc Quân... Ta... Bên hông ma thú có một chỗ lông trắng, người đâm trúng, nó sẽ không còn sức nữa...
Tiết Dương không hỏi sao nàng biết. Bởi dị nhân trong tộc, thường được dạy dỗ đọc nhiều thư tịch cổ xưa hơn. Có thể khi nãy nhìn không ra, nhưng tự nhiên vô tình quan sát, thấy khá giống với những gì từng học. Hoặc là...chính nàng cũng có phần trong chuyện này?
Tiết Dương lau khóe miệng, dừng chân đứng im phía sau ma thú. Nó quay đầu, lao thẳng về hướng hắn. Hắn cắn răng, cứ như khúc gỗ, không hề nhúc nhích. Hai dị nữ kia nóng lòng, bị hắn trừng mắt, chỉ đành ngồi im. Sức hắn không còn nhiều, người phía sau, phải nhờ các nàng nữa... Còn có... Hiểu Tinh Trần? Sáng mai cho dù hắn không đón, y cũng thấy bất thường mà quay lại. Lúc đó... Ai giải thích hộ hắn đây? Y sẽ không tin hắn. Vậy nên hắn cần các nàng giải thích giúp... Kẻ như Tiết Dương, cuối cùng lại sợ có người không tin lời hắn nói đến vậy...
Tiết Dương khép mắt, cảm nhận gió lùa thật mạnh, đúng lúc, hắn nghiêng người, khiến ma thú mất đà, Thác Nhĩ Chân cũng không kịp khống chế, một kiếm đâm trúng tử huyệt. Lời dị nữ nói thật sự có tác dụng... Ma thú ngã xuống rồi, tiếng nó kêu khiến vạn vật cũng lạnh gáy.
Máu tươi thấm đẫm, y phục tả tơi, vết thương nứt toác đau đớn, Tiết Dương lạnh lẽo cười. Hắn liếm môi, rút mạnh Giáng Tai ra khỏi người con ma thú kia...
Ma thú chết, Thác Nhĩ Chân bị buộc hiện thân. Dù sao gã nhìn tình trạng Tiết Dương lúc này, cũng nắm chắc phần thắng. Cho dù gã cũng bị phản phệ vì vật mình khống chế bại trận, vẫn dư sức. Gã nhìn nữ dị nhân cứu Tiết Dương vừa rồi, giận dữ:
- Phế vật, dám phản bội ta!
Dị nữ chột dạ, nước mắt cũng rơi xuống, không biết nên làm gì. Người ta nói nữ nhân đứng trước ái tình đều trở nên ngu ngốc, thật chẳng sai. Nhưng gã đã hứa, là chỉ trục xuất Tiết Dương khỏi tộc, chưa từng nói sẽ diệt tộc...
Dị nữ còn lại bình tĩnh hơn, kéo nàng đứa phía sau Tiết Dương một chút. Ba người, nhưng sức hai nàng, đánh không lại Thác Nhĩ Chân... Cái gọi là khả năng đặc biệt hơn người, thiên phú bị bẩm gì đó, lúc này không có tác dụng với gã...
- Tộc Quân, chúng ta kéo dài thời gian cho ngươi!
Lời vừa dứt, bên cạnh Tiết Dương chợt có gió thổi qua, hai nàng thật sự giằng co với Thác Nhĩ Chân. Toàn tộc đã diệt, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội không còn, sống tiếp làm gì đây? Nhưng Tiết Dương khác... Các nàng biết, hắn có người hắn yêu, hắn có người hắn muốn bảo vệ, hắn cũng có người...muốn đi đến thiên trường địa cửu...
Tiết Dương nghiến răng, đem Giáng Tai rạch một đường lên vết ấn kí trước ngực. Nơi này...có thể giúp hắn tạm thời dư thừa chút linh lực. Còn cái giá phải trả...hắn không biết. Hắn chỉ vô tình phát hiện, vì hắn và Hiểu Tinh Trần không thuộc về thời điểm này, mà ấn kí kị lạ kia chính là thứ đánh dấu, liên kết hai người với nhau... Còn nữa... Có lẽ vì Sương Hoa của Hiểu Tinh Trần cũng nhận hắn là chủ, nên vô tình trong kiếm có một tầng kết giới ẩn bị mở ra. Hẳn là linh lực vì vậy mà có, mà duy trì...
Hiểu Tinh Trần đã đi được hơn nửa đường, Sương Hoa liên tục xuất hiện dị động, khiến y nóng lòng không yên.
Tiết Dương... Mong người bình an...
Danh Sách Chương: