• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xác chết chất chồng, máu chảy thành sông, già trẻ lớn bé, chẳng còn một ai... Mặt trăng tròn kia, sao hắn thấy cứ như đang cười vậy?


Tiết Dương đạp lên bụng Thác Nhĩ Chân, ép lực khiến gã không thể thoát khỏi. Hắn âm trầm cười:


- Kẻ thắng là ta!


- Ngươi...


Giáng Tai đã dính đầy máu tươi. Tiết Dương nâng kiếm, “phập...” – đâm xuyên qua tim Thác Nhĩ Chân. Cả người gã, đều bị hắn đánh đến thê thảm. Nhưng sao xả được nỗi hận khi nãy chứ? Chẳng qua Tiết Dương thật sự mệt rồi...


Trọng bụi cỏ rậm gần đó, mơ hồ có thanh âm nho nhỏ phát ra, hình như rất sợ hãi, cũng cực kỳ ghê tởm...


Hắn lê thân thể tàn tạ ngồi dựa vào gốc linh thụ dần héo khô, chỉ mong chút ít linh lực còn lại của nó, giúp hắn cầm cự chờ y tới... Hai dị nữ kia cũng đã chết, không còn ai giúp hắn giải thích nữa...


Trời sắp sáng rồi... Tiết Dương nhắm mắt dưỡng thần, linh lực cạn kiệt, không biết cứ thế này, hắn sống qua nổi hôm nay không...


Lúc Hiểu Tinh Trần đến, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến y giật mình, mệt mỏi vì chạy xuyên rừng núi cũng tan đi. Sững sờ, kinh ngạc, khó hiểu, sợ hãi... Giống như tại Nghĩa thành năm đó... Thi thể nơi nào cũng có, tùy tiện bước một hai bước là đụng phải. Mấy người đi theo y, nhìn thấy cảnh này, đã quỳ xuống khóc đến chẳng thể thở nổi. Máu tươi từ khoang miệng tràn ra, chết ngất...


Hiểu Tinh Trần cố gắng trấn tĩnh, tự an ủi chính mình. Y lầm bầm:“ Nhất định không phải hắn...”. Bước chân Hiểu Tinh Trần loạng choạng không vững, tiểu hồ ly đã rời đi tự bao giờ, một thân một mình tìm Tiết Dương. Vì sao nhiều thi thể như vậy? Vì sao không nhìn thấy hắn? Hắn nhất định không làm ra chuyện này, cũng sẽ không nằm trong chỗ thi thể đó...


Lúc này y mới sực nhớ Sương Hoa, vội tháo kiếm, để Sương Hoa dẫn đường...


Hiểu Tinh Trần ngồi xuống bên gốc linh thụ đã héo khô, mò mẫm sờ đến khuôn mặt dính đầy máu tươi, còn có vết móng vuốt cào ngang nữa... Y phục thấm đẫm máu cùng mô hôi hòa trộn. Huyết lệ bất giác chảy từ bao giờ. Hiểu Tinh Trần vội lấy ra lọ sứ, đổ mấy viên đan dược, cho Tiết Dương uống. Y khẽ nắm tay hắn, truyền linh lực, để vết thương hắn không tiếp tục nặng thêm.


- Tiết Dương... Ngươi làm sao thế? Ngươi vì sao không nói...


- Tiết Dương... Ngươi bị thương nặng như vậy, ta nên làm gì chứ...?


Hiểu Tinh Trần lo sợ, miệng liên tục lẩm bẩm, sợ Tiết Dương sẽ không nghe thấy, không biết người bên cạnh hắn là y. Nhưng y không cảm nhận được chút động tĩnh nào... Chỉ có hơi thở hắn vẫn yếu ớt như thế... Tay áo Hiểu Tinh Trần cứ thế lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt Tiết Dương, dù mắt không thấy, vẫn muốn lau sạch sẽ vết máu. Nhưng đụng đến chỗ bị cào rách, lại nghe hắn đau đớn mà kêu, liền ngừng tay. Đến cùng là có chuyện gì xảy ra, vì sao không ai nói với y?


Qua nửa canh giờ, Tiết Dương vẫn chưa tỉnh. Hiểu Tinh Trần vẫn không ngừng truyền linh lực, lúc này mới nhớ đến dược thảo của Minh tộc. Y vội vàng muốn đỡ hắn dậy, lại bị thanh âm tiểu cô nương vừa đến làm gián đoạn:


- Đạo trưởng, ngươi đừng cứu hắn!


A Tinh chật vật đỡ Tống Lam, vừa đến đã thấy tình cảnh trước mắt, liền vội ngăn cản. Đám cháy lan không đến khu nhà hoang đó... Tống Lam ngước mắt, toàn thân vô lực mà dựa vào sức yếu của A Tinh mới đứng vững. Không để hai người lên tiếng, A Tinh đã sợ hãi kể lại:


- Đêm qua ta nghe lời ngươi quay lại cứu Tống đạo trưởng, ta...ta đi nhầm đường, lạc sang hướng này. Ta thấy hắn... Hắn một thân máu tươi, cười đến mức độc ác, đâm chết người ta! Ánh mắt hắn lúc đó rất đáng sợ! Ta không có mù, ta không nhìn lầm! Hắn còn nói gì mà “Ta mới là người thắng...”, ta...ta lúc đó chỉ có thể chạy thật nhanh về nơi ngươi chỉ...


Hiểu Tinh Trần kinh ngạc, hướng về phía Tiết Dương, lại hướng về phía A Tinh. Không đúng! Hắn đã hứa cùng y rời khỏi nơi này! Hơn nữa... Hơn nữa hôm này là ngày hai người thành thân... Làm sao có thể giết hết Minh tộc nhân?! Hiểu Tinh Trần biết bản tính Tiết Dương độc ác, nhưng thật không dám tin lần này... Tống Lam cau mày khó chịu, nhìn thấy Hiểu Tinh Trần không có ý ngừng truyền linh lực, khàn khàn nói:


- Tinh Trần, ngươi quên Bạch Tuyết quan rồi?


Hiểu Tinh Trần cứng họng, muốn phản bác, lại không có lí do phản bác. Y chỉ vô lí mà nói:


- Không giống nhau!


Bạch Tuyết quan vì thú oán giữa ba người, còn Minh tộc... Minh tộc không thù không oán... Hiểu Tinh Trần không tin Tiết Dương sẽ tùy ý thế này...


Tống Lam nhíu mày, hỏi:


- Vì sao? Tinh Trần, ngươi không nhớ hắn từng hại ngươi thảm thế nào?


Hiểu Tinh Trần không muốn nhắc chuyện cũ, cũng không muốn cùng Tống Lam nhiều lời. Còn chậm trễ nữa, khuôn mặt Tiết Dương không cứu được, tay chân hắn cũng tàn phế, người...cũng không còn. Y khẽ lắc đầu, nói:


- Tống đạo trưởng, ngươi đi đi...


Tống Lam kinh ngạc:


- Không được! Ta không thể bỏ ngươi lại! Hắn sớm muộn gì cũng sẽ hại đến ngươi!


- Phải đó đạo trưởng! Chi bằng ngươi giết hắn luôn, như vậy hắn không thể nào làm ác nữa!


Hiểu Tinh Trần cả giận:


- Không cần nhiều lời nữa, hắn sẽ không hại ta! Các ngươi đi đi. Xin lỗi... Hắn cần ta, ta cũng cần hắn...


Tống Lam chưa từng nghĩ đến, có ngày Hiểu Tinh Trần sẽ nổi giận với gã vì Tiết Dương... Linh lực Tống Lam phải qua mấy ngày nữa mới hồi phục, A Tinh không phải người tu tiên, lúc này không thể ra tay với Tiết Dương, vì Hiểu Tinh Trần sẽ bảo vệ hắn... Tống Lam hạ giọng:


- Tinh Trần...


Hiểu Tinh Trần nhướng mày, đỡ Tiết Dương dậy:


- Sau này đừng gọi tên ta nữa, hắn không thích...


Dừng một lúc, y nói:


- Các ngươi đi đi.


Tống Lam siết chặt tay thành quyền:


- Tinh... Hiểu đạo trưởng, chúng ta quay lại tìm ngươi sau.


Hiểu Tinh Trần nhặt tạm cành khô dò đường, cõng Tiết Dương, biết sẽ đụng đến vết thương của hắn, nhưng nếu bế hắn, sẽ không đi được. Mang Giáng Tai và Sương Hoa về nữa, thật vất vả... Có điều, Hiểu Tinh Trần không than vãn, cũng không thấy mệt mỏi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK