• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Dương rời khỏi rừng sâu, đi nghe ngóng xung quanh, phát hiện Hiểu Tinh Trần dường như đang ở gần nơi của hắn. Cũng tốt, không cần mất công tìm xa.


Khu chợ người người qua lại đông đúc, đạo nhân đạo bào trắng tinh đeo kiếm sau lưng, chậm chậm đi về phía trước. Người xung quanh thấy y mù lòa, cũng tự giác tránh xa. Năm đó gặp A Tinh, cũng là ở khu chợ này. Y không nhớ rõ thời gian, nhưng có lẽ sẽ nhanh thôi.


Phía sau bỗng náo loạn, tiếng người dân xì xào vây quanh, Hiểu Tinh Trần tai khẽ động, xoay người đi về phía đó.


“ Kẻ kia là ai, vì sao ra tay đánh người hung bạo như vậy?”


“ Ây, khi nãy ta thấy, là mấy người kia gây sự với hắn trước. Không thể trách hắn được.”


“ Hừ, còn không phải mấy tên lưu manh hay quấy phá nơi này sao? Bị đánh cũng đáng lắm.”


Hiểu Tinh Trần mọi chuyện đều nghe đến thật rõ ràng, hơi nhíu mày suy ngẫm. Đời trước y cũng chưa từng gặp qua loại tình huống này. Vì sao đột nhiên biến đổi? Hơn nữa, dường như y cảm thấy một tia khí tức vô cùng quen thuộc...


Mặt mũi mấy tên lưu manh bị đánh đến bầm dập tím tái, ngã sõng soài trên nền đất, ôm ngực đau đớn. Tiết Dương vậy mà chưa có giết người... Thứ nhất nơi này đông người nhiều thị phi, thứ hai... Vẫn là bỏ qua nguyên nhân kia đi.


Bóng dáng bạch y thật quen thuộc, nổi bật giữa đám thôn dân vây xem. Dung mạo kia... Tiết Dương thoáng ngây ngẩn, ánh mắt không chớp lấy một cái, dán chặt trên người Hiểu Tinh Trần. Không ngờ y thật sự xuất hiện ở đây.... Không ngờ hắn và y sẽ gặp nhau sớm thế... Cũng may, hắn chưa có giết người trước mặt y...


Tám năm, ngày ngày đều ngắm nhìn dung mạo của một cái xác, nhợt nhạt không chút khí sắc... Vẫn luôn mong ngày nào đó, y có thể lần nữa đứng trước mặt hắn, cùng hắn ăn cơm, cùng hắn nói chuyện... Chỉ là chờ mãi vẫn không được như ý nguyện. Chẳng ngờ giờ khắc này, lại có thể nhìn thấy một người hắn luôn mong nhớ sống sờ sờ đứng lẫn giữa đám đông.


Đám lưu manh thấy Tiết Dương ngẩn người, nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt vơ mấy thanh đao rơi xuống bên cạnh, bật người hướng phía hắn chém tới. Ánh mắt Tiết Dương lộ rõ hung quang, Giáng Tai muốn rút khỏi vỏ, lại chợt buông tay không động. Thôn dân sợ hãi kêu lên nhắc nhở hắn. Chỉ thấy hắn cười một cái, lộ ra đôi răng nanh nhọn. Hiểu Tinh Trần từ bên dưới đã nhảy đến, Sương Hoa chắn được hết mấy thanh đao bổ tới, thuận thế đẩy đám lưu manh ra xa. Lúc này, bọn gã xác thực không dám đánh nữa, vội vã ném đao chạy mất. Một người mù có thể cản được hết đao của bọn gã, có ngu mới đánh tiếp!


Tiết Dương lạnh lẽo nhìn theo một chút, nhếch miệng cười nhạt, âm thầm ghi nhớ mấy tên kia trong lòng. Không ngờ có kẻ thiếu mắt như vậy, ngang nhiên chủ động gây sự với hắn trước. Hắn khi nãy quả thực đang nhẹ tay.


Người xung quanh đã bắt đầu tản ra. Hiểu Tinh Trần thu kiếm, có ý định rời đi. Nhưng đã nhanh chóng bị thanh âm sau lưng giữ lại:


- Đạo trưởng!


Hiểu Tinh Trần chợt cứng người, bước chân cũng dừng hẳn. Kia...là giọng nói Tiết Dương dùng ngụy trang trong thời gian ở cạnh y! Dù cho tám năm không nghe qua, y vẫn nhất định không nhớ sai được!


Nhưng lúc này, trong lòng Hiểu Tinh Trần lại có nghi hoặc lớn hơn. Nếu là Tiết Dương, thời gian gặp nhau của hai người không đúng. Hơn nữa, hắn nào có nhẹ tay đánh người như thế? Xét theo quan hệ hai người lúc này, là Tiết Dương, khẳng định sẽ rút kiếm sống chết với Hiểu Tinh Trần. Sao có thể mềm giọng gọi một câu “đạo trưởng”? Vừa giống, lại cũng vừa không giống... Vẫn là gạt chuyện này qua một bên, nói chuyện khác trước:


- Ngươi gọi ta?


Động tác của Hiểu Tinh Trần khi nãy cũng khiến Tiết Dương suy ngẫm. Theo lẽ thường, y phải lập tức quay đầu, hỏi hắn “có chuyện gì?” mới phải. Nhưng y không làm thế. Y đứng đờ một lúc lâu. Rõ ràng y không có khả năng nhận ra hắn lúc này. Tiết Dương gật đầu, dù y không thấy được, lại gần Hiểu Tinh Trần. Vết thương hắn không đắp thuốc, chỉ qua loa lau rửa một chút, vẫn còn mùi màu tanh thoang thoảng khiến y nhíu mày.


Thấy thế, Tiết Dương cũng không có lùi lại, nói:


- Đa tạ đạo trưởng cứu mạng.


Ý cười trào phúng trong giọng điệu, Hiểu Tinh Trần sao có thể không nghe ra? Xác thực là hắn không sai... Chỉ có hoàn cảnh gặp lại sai hoàn toàn... Hiểu Tinh Trần lúc này cũng không biết là loại cảm xúc gì mới phải, hồi lâu lạnh nhạt đáp lại:


- Không có gì. Tiện tay thôi.


Nhưng Tiết Dương không khỏi khó hiểu. Hiểu Tinh Trần này bị sao thế? Y vốn nên ôn nhu nhẹ nhàng nói vài câu, tại sao lại lạnh nhạt như vậy?


Hiểu Tinh Trần không nán lại lâu, hướng phía trước, lướt qua Tiết Dương mà đi. Tiết Dương đương nhiên không buông tha, một mực bám theo. Nghi hoặc trong lòng chưa thể giải, hắn không từ bỏ đâu!


- Đạo trưởng, ngươi không nhìn thấy sao?


Chuyện rõ như ban ngày, hắn hỏi thế phần nào sẽ tổn thương đến y. Giống như A Tinh cũng từng hỏi câu tương tự, lúc đó là nàng cố tình để che giấu... Nhưng chuyện qua lâu, vết thương cũng không còn đau như trước nữa. Hỏi thì hỏi, y bình thản ngắn gọn “ừ” một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK