Đây là thời gian tính từ khi hai người chia tay đến nay.
Lâm Tiêu Tiêu tự thấy bản thân là một người bạn trai tương đối mẫu mực. Kha Lam có yêu cầu gì Lâm Tiêu Tiêu cũng đều đáp ứng, chỉ trừ nhu cầu vật chất, nhưng đối phương là công chúa, cũng chẳng đòi hỏi tiền bạc bao giờ. Vương Phi Eri cũng rất thích Lâm Tiêu Tiêu, không tỏ ra bất mãn gì với thân phận bình dân của cậu ta, thậm chí lần nào cũng an cần hỏi han.
Lâm Tiêu Tiêu hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì khiến Kha Lam không hài lòng đòi chia tay.
Mặc dù từ đầu cũng xác định mối quan hệ với nữ thần có lẽ sẽ không được lâu dài, nhưng đột nhiên bị đá thế này vẫn khiến Lâm Tiêu Tiêu không chấp nhận được.
Kha Lam lúc vào học viện quân sự đã rời khỏi giới giải trí, bây giờ chia tay rồi, có muốn nhìn đối phương qua màn ảnh cũng không thể.
“Này! Sao lại đứng đần ra thế?”
Sau vai đột nhiên bị vỗ mạnh một cái, Lâm Tiêu Tiêu suýt nữa văng mất cả phổi ra ngoài, tức giận quay đầu lại: “Làm gì thế!”
“Tôi sợ cậu không tập trung bị khiển trách nên nhắc thôi! Đồ không có lương tâm.” Stirling khoa trương khua tay, đây là đồng đội sau khi vào quân bộ của Lâm Tiêu Tiêu.
Lâm Tiêu Tiêu hừ hừ hai tiếng: “Vậy phải cảm ơn cậu rồi.”
Stirling vỗ ngực: “Không sao, tôi từ trước đến giờ vẫn luôn là người khoan hồng độ lượng.”
Lâm Tiêu Tiêu: “…”
Stirling liếc đồng hồ: “Nửa tiếng nữa là đổi ca, chúng ta đi tuần hai vòng rồi về là vừa.”
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, cùng hắn một khối đi xa.
Nhắc đến cũng thật trớ trêu, hai năm trước sau khi tốt nghiệp, không biết có phải do Kha Lam sắp xếp không, Lâm Tiêu Tiêu được điều động đi làm cảnh vệ tuần tra của cung điện Dor. Làm được hai năm lại chia tay với Kha Lam, cũng không biết đây là may mắn hay xui xẻo.
Tiêu chuẩn để lựa chọn cảnh vệ tuần tra của vương cung rất cao, người được điều động sang vị trí này đều là học viên xuất sắc, thể chất cấp B như Lâm Tiêu Tiêu, ngoại trừ đi cửa sau, nếu không cả đời cũng không thể phấn đấu vào nổi vị trí này.
Thế nhưng bọn họ chia tay rồi.
Mười năm ở bên nhau, đối với Lâm Tiêu Tiêu mà nói đã là một niềm hạnh phúc quá xa xỉ trước đây cậu ta hoàn toàn không dám mơ tới. Đã đi đến bước này, Lâm Tiêu Tiêu cũng không hy vọng xa vời, chỉ mong Kha Lam sau này gặp lại không dùng ánh mắt căm ghét nhìn mình.
Khu vực Lâm Tiêu Tiêu phụ trách là pháo đài phía Đông cung điện, cũng là nơi ở của Vương phi và hoàng tử tiền nhiệm, là do Kha Lam đặc biệt sắp xếp.
Lâm Tiêu Tiêu làm việc ở đây, mỗi lúc đi tuần tra, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy Kha Lam, mặc dù đối phương không quan tâm đến mình.
Nhưng đã năm ngày trở lại đây Lâm Tiêu Tiêu không nhìn thấy Kha Lam đâu.
Cậu ta còn đang nghĩ xem hôm nay có gặp được người kia không, phía trước đột nhiên có tiếng ồn ào.
Lâm Tiêu Tiêu và Stirling nhìn nhau, vội vàng chạy đến, thấy một đội cận vệ đứng thẳng tắp thành hai hàng trước cửa khu phòng ở pháo đài phía Đông, bên trong đại sảnh còn có tiếng quát tháo, một lát sau hai người bị áp giải ra từ bên trong.
Lâm Tiêu Tiêu kinh ngạc trợn mắt.
Hai người kia không phải là Kha Lam và Sou ư?! Tại sao bọn họ lại bị bắt?
Cận vệ vây thành một vòng không cho ai tiếp cận trong phạm vi nửa mét, Lâm Tiêu Tiêu không thể đến gần, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy Kha Lam trong lớp lớp quân lính.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu ta, Kha Lam đột nhiên quay đầu lại, khẽ cười.
Trong lòng Lâm Tiêu Tiêu tê rần.
——
Phi thuyền của Hạ Phi mất hai ngày mới từ tinh cầu Cara về được đến chủ tinh Daours.
Quang cảnh ở đây vẫn rất yên bình, hoàn toàn không bị tình tiết Nữ hoàng bắt nhốt cháu trai gây ảnh hưởng.
Giang Thành Khải xuất hiện ở khu vực làm thủ tục nhập cảnh khiến tất cả cảnh viên ở đây đều vô cùng kinh ngạc —— Giang thiếu tướng chạy ra ngoài từ lúc nào? Hình như còn chưa làm thủ tục xuất cảnh thì bây giờ nhập cảnh kiểu gì… Hình như còn dẫn cả Giang thiếu phu nhân về… Từ từ, thiếu phu nhân không phải đã qua đời mười hai năm trước rồi à?
Các đồng chí cảnh viên đầu quay ong ong, trực tiếp thả người qua cửa khẩu.
Giang Thành Khải không biết sau khi nghe tin bọn họ còn sống trở về Nữ hoàng sẽ có phản ứng gì, nhưng chưa biết việc này thì hiện tại bà ta đã đủ điên rồi. Không biết Sou và Kha Lam bị bắt vì nguyên nhân gì, nhưng sớm muộn gì chắc chắn cũng đến lượt Giang gia.
Lúc trước còn có Quốc vương, Nữ hoàng ít nhiều cũng kiêng dè, bây giờ chỉ còn lại một mình Vương phi Eri là partner yếu đuối đấu không lại bà ta, bà ta cứ thế được một tấc lại lấn một thước, bắt giam luôn cả Kha Lam và Sou.
Lúc bọn họ về đến Giang gia, Hạ Phi cảm thấy dường như mình đã rất lâu rồi không trở lại đây, nhưng vì trí nhớ của hắn thiếu hụt, nên cảm giác mới chỉ như qua mười mấy ngày chứ không phải mười mấy năm.
“Tiểu Phi?!” Giang phu nhân đang đi xuống cầu thang, nhìn thấy Hạ Phi đứng đó thì ngỡ ngàng đến suýt giẫm vào vạt váy.
“Mẹ cẩn thận!” Cả Giang Thành Khải, Hạ Phi và Giang Thành Điềm chạy vội đến, thấy Giang phu nhân đứng vững rồi mới thở ra một hơi.
Chỉ có Chris một mình đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn bốn người.
Giang phu nhân cũng chú ý đến người khách lạ mặt này, ung dung bước xuống từ cầu thang, mỉm cười đức hạnh mời Chris vào nhà, giống như người ban nãy giẫm phải váy suýt té lầu hoàn toàn không phải mình.
Chris nhìn dáng vẻ ung dung hoa quý của Giang phu nhân, nhìn đến ngẩn cả người.
Mẹ anh ta trước đây cũng là một phụ nữ con nhà quý tộc, sau đó cả cha và mẹ đều qua đời trong lần tai nạn hơn 400 năm trước, Chris lớn lên trong đoàn cướp, xung quanh đâu đâu cũng là đàn ông vai u thịt bắp mặt mày dữ tợn, một đứa trẻ chỉ có 200 tuổi không bị bọn họ giẫm bẹp đã là may rồi. Về sau trưởng thành cũng có quen vài cô gái, nhưng đã giao du với cướp thì cũng chẳng phải hiền lành gì, toàn là loại ngả ngớn lẳng lơ. Nghĩ lại, kể từ khi mẹ mất, đã rất lâu rồi anh ta mới được nhìn thấy một người phụ nữ dịu dàng ưu nhã như thế
Chris hít sâu một hơi, mỉm cười với bà: “Mẹ vợ đại nhân, chào mẹ, con là Chris Amberley Jaleta.”
Giang phu nhân: “???”
Giang Thành Điềm: “…”
Hạ Phi: “Ha ha ha ha ha ha ha —— “
Nụ cười trên mặt Giang phu nhân cứng ngắc: “Cậu… cậu quen… Duyệt Duyệt nhà chúng tôi sao?”
Giang phu nhân nghe đối phương gọi mình là mẹ vợ, theo bản năng nghĩ người này chắc là bạn trai Giang Thành Duyệt, dù sao trong nhà có ba đứa, ngoài đứa thứ hai ra, đứa lớn kết hôn rồi, đứa thứ ba… Giang phu nhân thật sự chưa bao giờ nghĩ đến khả năng con út nhà mình có bạn trai.
Chris liên tục xua tay: “Dạ không ạ, con quen Điềm Điềm.”
Giang Thành Điềm: “…”
Các người giết tôi đi.
Giang phu nhân khiếp sợ nhìn con trai nhỏ. Ôi thần linh ơi con trai ngu xuẩn nhà mình làm captain hơn 500 năm vì sao bây giờ lại bị một captain khác đè?! Đùa nhau à?!
Giang Thành Điềm khóc không ra nước mắt.
Mẹ à, làm ơn đừng nhìn con nữa QAQ…
Chris không sợ chết tiếp tục nói: “Con thật sự thích Điềm Điềm, mong mọi người tác thành cho bọn con.”
Giang phu nhân: “…”
Chris cúi đầu: “Bọn con… có quan hệ rồi.”
Giang phu nhân: “…”
Giang Thành Điềm ôm ngực thổ huyết.
Điềm Điềm cảm thấy bản thân đã không còn thích hợp để sống ở đây nữa rồi, phải đi đến thiên hà Linh Lượng —— đi đến đó sống cùng một đám hồn ma và xương khô, chết quách đi cho xong!
Nếu không phải do giáo dưỡng từ nhỏ cũng như đã trải qua nhiều bất ngờ trong cuộc sống, Giang phu nhân có lẽ đã hét ầm lên rồi.
So với việc con dâu cải tử hoàn sinh trở về, chuyện đáng sợ hơn là gì? Là sau khi con dâu về còn dẫn theo một con rể! Con rể kia vừa xuất hiện đã mở miệng cầu hôn, đối tượng cầu hôn lại còn là con trai captain của mình, cho dù Giang phu nhân có va chạm xã hội nhiều năm, gặp đủ mọi loại tình huống kỳ quái cũng không tiếp thu được.
Giang Thành Điềm chân sắp đứng không vững nữa, trong lòng có một ham muốn mãnh liệt phải bỏ nhà trốn đi, đi đến một nơi thật xa thật xa không có Chris, nếu còn tiếp tục ở đây bản thân sẽ chết mất.
“Chú ơi! Bố!”
Đúng lúc này, một giọng trẻ con non nớt trong trẻo vang lên, phá vỡ bầu không khí lúng túng trong phòng khách.
Một đứa nhỏ khoảng 2, 3 tuổi thò đầu ra từ lan can tầng hai, sau khi nhìn thấy mấy người dưới nhà thì cười híp mắt, vội vàng co cái chân ngắn ngủn lạch bạch chạy xuống cầu thang, nhưng vì chân ngắn quá nên bước hụt, vèo một cái lăn thẳng xuống.
Hạ Phi: “…!!!!!!!”
Hắn kinh hãi lao ra, Giang Thành Điềm nhanh tay hơn, hoàn toàn không có vẻ gì là kinh ngạc, bình tĩnh bế Tiểu Giang Hách lên khỏi mặt đất, phủi bụi trên người cục cưng: “Mười mấy ngày không gặp có nhớ chú không?”
Hạ Phi: “…”
Không phải nên xem xem thằng bé có bị thương ở chỗ nào hay không sao?!
Ngay sau đó hắn lập tức biết đáp án ——
Tiểu Giang Hách hưng phấn ngẩng đầu lên, lanh lảnh nói: “Nhớ!!!”
Hoàn toàn không có vẻ gì là mới vừa lăn một vòng từ tầng hai xuống tầng một, ngay cả một chút xây xát nhỏ cũng không có.
Cục cưng được Giang Thành Điềm bế trong tay loay hoay xoay đầu, mắt híp lại thành một đường chỉ, vẫy vẫy Giang Thành Khải: “Nhớ bố nữa!”
Giang Thành Khải nghe vậy nở nụ cười, đẩy Hạ Phi đang đứng bên cạnh lên trước mặt mình.
Hạ Phi kinh ngạc nhìn y, vừa quay đầu lại đã đối diện với cặp mắt tròn vo màu xanh lục đang mở to nhìn mình.
“… A,” Tiểu Giang Hách nghi hoặc nhìn hắn, cảm thấy người vô cùng thân thiết, thăm dò hỏi, “Ba nhỏ?”
Sau khi cảm động đến sắp khóc, khóe miệng Hạ Phi giật một cái.
Cái gì gọi là ba nhỏ?
Tiểu Giang Hách thấy hắn không phủ nhận, hơn nữa khí vị trên người Hạ Phi cũng khiến cục cưng cảm thấy quen thuộc và an tâm vô cùng, viền mắt đỏ ửng, khóc òa lên nhào vào lòng hắn.