Giang thiếu tướng vẻ mặt tiều tụy bước vào nhà, Giang phu nhân lập tức chạy đến hỏi y.
Giang Thành Khải mím môi, chậm rãi lắc đầu.
Đã một tuần, đúng tròn bảy ngày kể từ hôm Giang Thành Điềm bị tấn công, Hạ Phi chạy theo luồng tinh thần lực kia ra ngoài xong thì không trở lại nữa. Hắn đã mất tích được bảy ngày.
Trong bảy ngày này Giang gia huy động toàn bộ nhân lực có thể để tìm kiếm tung tích của Hạ Phi, nhưng lại không thu được kết quả nào.
Bảy ngày này đủ để Giang gia đè tin tức mang thai xuống, cũng đổi chiều dư luận sang hướng có lợi cho Hạ Phi. Nhưng người còn chưa tìm thấy, làm những việc này thì được cái gì?
Giang Thành Khải ngồi trên ghế sô pha, tàn nhẫn trừng thiết bị di động trên cổ tay mình, chỉ hận không thể dùng ánh mắt khoét ra một cái lỗ trên đó. Hôm đó Hạ Phi gọi cho y rất nhiều lần, nhưng y lại đi họp nên tắt máy, lúc sau gọi lại cũng chỉ còn âm thanh điện tử thông báo ngoài vùng phủ sóng.
Y lúc đó tại sao lại tắt máy! Tại sao lại đi họp! Nói không chừng cuộc điện thoại đó là Hạ Phi gọi để cầu cứu y, nhưng lại cứ thế bị một cái hội nghị không cần thiết cản trở!
Giang Thành Khải hận đến nghiến răng, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, y có tức giận hơn nữa cũng không thay đổi được.
“Điềm Điềm thế nào rồi ạ?” Y lo lắng cho Hạ Phi, nhưng tình hình của Giang Thành Điềm cũng cần theo dõi.
“Điềm Điềm tương đối ổn rồi, cũng toàn vết thương phần mềm thôi, nghỉ ngơi hai ngày nữa là không sao, chỉ là vì mất máu hơi nhiều nên vẫn còn yếu…” Giang phu nhân nhẹ giọng nói.
Nói đến việc này bà cũng rất khó hiểu, vết thương trên người Giang Thành Điềm so với những nạn nhân bị sát hại trước thì rất ít, cả người chỉ có khoảng bảy, tám vết, so với lúc huấn luyện bị thương cũng chẳng khác mấy, nhưng trên sàn nhà lại chảy lênh láng máu xanh. Giang phu nhân lúc mới nhìn thấy đống máu bị dọa cho suýt ngất, tưởng con trai mình sắp chết rồi, lúc bác sĩ nói cũng không có gì nghiêm trọng mới bình ổn lại được tâm tình.
Vấn đề là rõ ràng máu chảy nhiều như thế, sao vết thương lại hoàn toàn không nghiêm trọng?
Giang phu nhân nghi hoặc, cũng hỏi con trai lớn vấn đề này.
Giang Thành Khải suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: “Con nghĩ là Hạ Phi giúp nó trị liệu.”
“Phi Phi có thuốc xịt?” Giang phu nhân giật mình, lại chậm rãi lắc đầu, “Không đúng, bác sĩ nói trên người Điềm Điềm không có dấu hiệu sử dụng thuốc.”
Hơn nữa loại thuốc trị thương này cũng rất hiếm, trừ khi trong thời kỳ xảy ra chiến tranh quân bộ mới cho sản xuất trên diện rộng. Trong Giang gia cũng chỉ có vài bình cất trong kho, ngoài bình Giang thiếu tướng đưa cho Hạ Phi lần trước ra thì cũng không ai dùng đến nữa.
“Có thể là bàn linh của Hạ Phi, Lam Hồ điểu giúp Điềm Điềm trị liệu,” Giang Thành Khải nhìn ánh mắt khiếp sợ của mẹ mình, thấp giọng nói, “Xin lỗi mẹ, lúc trước con vẫn giấu mẹ chuyện này, thực ra Hạ Phi là partner, con đã biết từ đầu rồi.”
Giang phu nhân khó hiểu: “Nhưng rõ ràng gen trong kho tư liệu…”
Giang Thành Khải nói: “Trước đây Hạ Phi vẫn hay uống một loại thuốc ức chế, con cũng không biết thuốc đó là từ đâu ra, ai cho em ấy, nhưng loại thuốc đó có tác dụng che dấu thông tin partner, làm cho kho gen xác định sai em ấy là worker.”
“Thì ra là thế,” Giang phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy thuốc đó có gây tác dụng phụ đến cơ thể thằng bé không?”
Giang Thành Khải hết sức ngạc nhiên đối với phản ứng Giang phu nhân, “Mẹ, mẹ không muốn hỏi những chuyện khác sao?”
“Hỏi cái gì nữa?” Giang phu nhân lườm y, “Chẳng lẽ chỉ vì chuyện vớ vẩn này mà bắt hai đứa ly hôn à? Chuyện thỏa thuận với tổ chức kia mẹ còn chẳng quan tâm, chuyện này thì để ý làm gì.”
Giang Thành Khải khóe miệng giật giật: “Tư tưởng của mẹ thoáng thật đấy.”
Giang phu nhân giống như thiếu nữ mới lớn nũng nịu cười một cái.
Giang Thành Khải da đầu run lên: “Mẹ à, từng này tuổi rồi đừng có cười nũng nịu kiểu đấy nữa, con trai mẹ không chịu nổi đâu.”
Giang phu nhân: “…”
Giang Thành Khải vội ho một tiếng, trả lời câu hỏi ban nãy của bà: “Con cũng không biết thuốc ức chế kia có tác dụng phụ nào không, nhưng mà em ấy vẫn có thai bình thường, con nghĩ chắc là không có vấn đề gì.”
“Trừ chuyện mang thai còn có rất nhiều vấn đề khác!” Giang phu nhân cũng là partner, thể chất đặc thù của partner bà hiểu rất rõ, “Thể chất của thằng bé yếu như thế, có phải là vì cái thuốc này không? Mặc dù y học bây giờ cũng có nhiều biện pháp khắc phục vấn đề thể chất, nhưng nhìn cách Hạ gia đối xử với Phi Phi cũng đủ biết bọn họ chắc chắn chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện đưa thằng bé đi khám.”
Hơn nữa gia đình bình thường cũng chả bao giờ nghĩ đến chuyện con mình thể chất kém là vì ăn phải đồ linh tinh.
Giang phu nhân chỉ nói vài câu đã làm cho Giang Thành Khải được khai thông đầu óc, y gật đầu: “Mẹ nói đúng, chờ tìm được Hạ Phi, con sẽ đưa em ấy đi kiểm tra tổng quát xem thế nào.”
Vừa nói xong, lại nhớ ra hiện thực tàn khốc là Hạ Phi đã mất tích được một tuần rồi, bọn họ cũng chẳng có tâm tình mà nói chuyện tiếp nữa.
Trong lúc đó, ở một phòng thí nghiệm bí mật ——
Hạ Phi bị ngâm trong một khoang nuôi dưỡng. Khoang nuôi dưỡng dài khoảng hai mét, rộng một mét, bên trong chứa đầy dịch dinh dưỡng. Hắn khó khăn mở mắt ra, thông qua dịch dinh dưỡng nhìn ra bên ngoài lớp kính.
Đội ơn hệ Thôn Nha Tinh nghìn lần!
May mà ở đây các chủng tộc bản thể đều phát triển từ thực vật, hắn có một nửa huyết thống Anh Phù tộc, là thực vật thủy sinh, có thể hô hấp được trong nước, cơ thể cũng sẽ tự hấp thụ dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống. Nếu như là thân thể của loài người mà ngâm thế này, đảm bảo chết ngạt lâu rồi.
Hạ Phi cảm thấy cực kỳ bi kịch, đã một tuần rồi, cứ ngâm thế này tiếp không biết trên người có mọc mầm luôn không.
Đúng vậy đấy, một tuần rồi, hắn bị Nana ngâm thế này những một tuần rồi!
Hôm đó ở trong trường hắn bị Nana hất văng ra ngã bất tỉnh, đến khi tỉnh lại một cái đã kinh hãi phát hiện bản thân bị lột trần như nhộng, bị một em gái “yếu đuối” bế ngang lên đặt vào khoang nuôi dưỡng.
Hạ Phi khi đó muốn giãy dụa, nhưng lúc trước sử dụng quá nhiều tinh thần lực, sau đó lại sử dụng một lượng lớn tinh thần lực để công kích Nana, cả người đều tê liệt, hoa mắt chóng mặt, chẳng còn sức đâu mà giãy. Thế nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị đặt vào khoang nuôi dưỡng, nắp bị đậy lại, cả người từ từ chìm trong dịch dinh dưỡng.
Mẹ nó cái cảm giác đó thật sự là sợ muốn tè ra quần luôn rồi!
Lúc đầu hắn còn tưởng Nana định dìm chết hắn luôn!
Sau đó lại kinh ngạc phát hiện ra bản thân thở được dưới nước.
Thứ hắn bị ngâm vào là dịch dinh dưỡng, cho nên bảy ngày qua hắn đều không ăn cơm. Mặc dù không chết đói, nhưng cả người chẳng có chút sức lực nào, làm sao đập vỡ cái khoang nuôi dưỡng này mà trốn ra được… Thực ra hắn có khỏe mạnh dồi dào thì cũng chẳng đập vỡ nổi chứ đừng nói là bây giờ.
#Nỗi-bi-kịch-của-thể-chất-cấp-F-ai-có-thể-hiểu-thấu#
“Mắt cậu giật giật liên tục là đang nằm mơ hả? Nghe nói lúc nhân loại nằm mơ mắt sẽ giật, giật càng nhiều thì giấc mơ càng kinh khủng.” Nana chẳng biết đã đứng bên cạnh khoang nuôi dưỡng từ lúc nào.
Hạ Phi mở to mắt, giận dữ trừng cô ta.
Mẹ nó cô không biết mở mắt dưới nước rất mệt mỏi à! Xót chết đi được!
Còn nữa ai bảo mắt giật là đang nằm mơ, mắt giật nhiều cũng rất có thể là đang chửi cô đấy biết không! Có chút tự giác đi đồ khốn!
“Ồ, thì ra cậu không ngủ.” Nana giọng nói đều đều vẻ mặt lạnh lẽo, hắn vừa nhìn đã thấy cực kỳ không khỏe.
Hạ Phi đột nhiên nhớ đến Natalie.
Natalie cũng giống hệt thế này, vẻ mặt lạnh lẽo nhưng giọng nói vẫn ngọt ngào đến đáng sợ. Nếu như cô ta đi lồng tiếng kịch truyền thanh, đảm bảo sẽ được tất cả trạch nam sùng bái như thánh nữ.
Đáng tiếc là chết mất rồi.
Mặc dù hắn không thích Natalie, nhưng vẫn dành ba phút mặc niệm cho cái chết bi thảm của cô gái này.
Nana thấy Hạ Phi cứ đần mặt nhìn mình, cũng chẳng quan tâm đến hắn nữa, chuyên tâm làm việc của bản thân.
Mặc niệm ba phút xong, Hạ Phi phục hồi tinh thần lại.
Vừa nhìn xuống đã thấy Nana đang vẽ hình gì đó lên mặt kính đúng thẳng vị trí hạ thân của mình, hắn sợ đến phát điên vội vàng lấy tay che chỗ nhạy cảm của mình lại.
“Con mẹ n —— ục ục ục——” Hạ Phi vừa mở miệng định gào lên đã nuốt phải một đống dịch dinh dưỡng.
Đệt đệt đệt đệt!
Cái thứ này mùi vị cmn kinh quá đi mất!
Hắn bị sặc đến hai mắt đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía Nana cũng vì thế mà trở nên cực kỳ đáng thương.
Nana dừng tay, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Mmmm!!!!” Hạ Phi dùng ánh mắt hỏi cô ta muốn làm gì, nhưng đáng tiếc Nana không có thần giao cách cảm, chẳng hiểu hắn kêu loạn cái gì. Hắn kêu “mmm” ầm ĩ năm sáu phút, cô ta mới thở dài một tiếng.
“…” Mẹ nó cô đừng có thở dài, tôi vẫn còn muốn sống tiếp mà!
Nana nhíu mày: “Cậu phiền quá đấy, được rồi, cũng sắp đến giờ thay dịch dinh dưỡng trong khoang, cho cậu nói hai câu.”
Nói xong cô ta đưa tay ấn nút.
Dịch dinh dưỡng trong khoang thông qua ống dẫn chậm rãi xả ra ngoài.
Nước đột nhiên bị rút đi khiến người hắn lạnh run lên, ho khan hai tiếng sau đó gào lên: “Con mẹ nó cô muốn làm gì với chym của tôi?”
Na na: “…”
Nếu như hắn không nhìn lầm, mắt Nana hình như đang trợn ngược.
Cô ta cũng biết trợn mắt hả?
Hạ Phi còn đang băn khoăn vấn đề này, động tác tiếp theo của Nana đã khiến hắn không còn có thời gian đâu mà nghĩ vớ nghĩ vẩn nữa.
“Từ từ từ từ! Khoan đã!” Hạ Phi vỗ mạnh lên tấm kính “Đừng có cho dịch dinh dưỡng vào vội, tôi còn chưa nói xong mà!”
Nana thả tay khỏi nút bấm, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
“Cô đem tôi lột sạch ngâm ở đây để làm gì?”
“Lột sạch rồi cậu không dám bỏ chạy.”
“…” Hạ Phi sửng sốt sau đó lại tiếp tục rít gào, “Cái đệch thế thì cũng cần gì phải ngâm trong nước hả! Tôi cmn cả người sắp trương phềnh lên rồi!”
“Cậu là Anh Phù tộc, không trương được.” Nana bình tĩnh đáp, “Hơn nữa ngày nào cũng phải cho cậu ăn rất phiền, cứ ngâm thẳng vào dịch dinh dưỡng luôn cho nhanh.”
“…” Hạ Phi trầm mặc.
Đệch! Hóa ra ngâm thế này là vì cô ta lười.
…Mẹ nó vì lười mà không cho người ta ăn có còn nhân tính không hả! Hắn là đàn ông đang mang thai đấy!
Hạ Phi lúc này mới nhớ ra trong bụng hắn còn một đứa bé, nếu bây giờ Nana giết hắn chẳng phải là một phát đi hai mạng luôn à? Nghĩ như thế, hắn nhịn không được sờ sờ bụng mình.
Na na đột nhiên nói với hắn: “Yên tâm đi, con cậu không có vấn đề gì.”
Hạ Phi: “!!!”
Hạ Phi kinh hãi: “Sao cô lại biết?!”
Nana hỏi ngược lại: “Vì sao tôi lại không biết?”
Hạ Phi nhìn quanh phòng thí nghiệm. Những ngày qua hắn chưa từng thấy Nana động đến những máy móc kia, càng đừng nói là dùng để khám thai cho hắn. Tình trạng thai kỳ của hắn cũng chỉ có Natalie biết rõ…
Khoan đã.
Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu Hạ Phi.
Hắn buột miệng: “Đừng bảo là trước kia cô đoạt xá Natalie, bây giờ lại chiếm thân thể cô bé này nhé?”
Nana kinh ngạc nhìn hắn. Hạ Phi nghĩ cô ta muốn phủ định, nhưng ngược lại cô ta lại gật đầu, trong giọng nói còn mang theo chút tán thưởng: “Không nghĩ đến cậu lại thông minh như thế.”
Hạ Phi: “…”
Mẹ nó, chuyện quái dị thế mà là thật QAQ!!!
Hạ Phi méo miệng nhìn Nana, “Đừng bảo cô là người U Linh tộc đấy nhé?”
Giang thiếu tướng từng nói qua, chỉ U Linh tộc mới có năng lực đoạt xá… Nhưng Nana lại biết dùng cả vu thuật, chẳng lẽ lại là người Vu tộc?
Nana trực tiếp nói thẳng: “Tôi là U Linh tộc, nhưng mẹ tôi sinh ra tôi lúc đang đoạt xá một người Vu tộc.”
Hạ Phi: “… Hóa ra cô là con lai à?”
Na na: “…”
Hạ Phi: “Ha ha.”
Cái thế giới này thật cmn quá loạn!
Hạ Phi đột nhiên phát hiện thế giới của người ngoài hành tinh so với tưởng tượng của hắn còn muốn phát rồ hơn!
U Linh tộc chiếm xác của Vu tộc rồi sinh con, thế là thành con lai?
Thật ra hắn chỉ nói bậy thế thôi, nhưng mà vẻ mặt của Nana thật sự là quá đặc sắc rồi.
Vì thế Hạ Phi nhịn không được lại ha ha vài cái.
Nana khinh bỉ lườm hắn, sau đó ấn mạnh nút bấm.
Hạ Phi không kịp chuẩn bị dịch dinh dưỡng đã tràn vào, không mở miệng được nữa, chỉ có thể bi phẫn nhìn cục bông đang ngồi xổm trên cái bàn bên cạnh.
Từ sau khi hắn tỉnh lại cục bông vẫn ngồi xổm ở đó, cái gì cũng không làm, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Sống chết không rời! Anh em tốt!
Hạ Phi cảm động đến sắp khóc.
Nếu cục bông mà lớn hơn chút nữa, có thể mổ nứt cái tấm kính này thì tốt rồi…
Cũng may chỉ có partner và một vài captain mới nhìn thấy bàn linh, nếu không để cho Nana, nói đúng hơn là Natalie phát hiện ra nó, không biết sẽ còn xảy ra chuyện đáng sợ gì.
Hạ Phi không nói được nữa, Nana cũng bắt đầu chuyên tâm làm việc.
Không biết cô ta vẽ cái quỷ gì trên mặt kính, kéo dài từ hạ thân của hắn lên tận ngực, từng đường ngoằn nghèo đỏ như máu, vừa nhìn đã thấy kinh. Hạ Phi ngoài trơ mắt nhìn cô ta vẽ cũng chẳng thể làm gì được nữa, lúc đầu bị em gái này lột sạch còn ngại ngùng, bây giờ dây thần kinh xấu hổ cũng tê luôn rồi, ngoài lấy tay che JJ ra chỗ khác cũng mặc kệ luôn.
Nana vẽ xong trận pháp, lấy một bình thủy tinh đặt lên trên khoang nuôi dưỡng.
Hạ Phi kinh hãi, cả người đều không ổn.
Đệt, cái bình này, giống y hệt ba cái dùng để chứa tinh thần lực của ba nạn nhân kia!
Lúc đó Hạ Phi không tận mắt nhìn thấy quá trình, không biết Nana dùng cách gì để hấp thu ba luồng tinh thần lực kia, nhưng hắn cảm nhận được trong phòng có thêm ba luồng tinh thần lực xa lạ, sau đó từ từ dung hợp với tinh thần lực của Nana, bị ăn sống.
Bây giờ cô ta đặt cái bình này lên đây…Chẳng lẽ sáu ngày qua là thời gian chuẩn bị, bây giờ cô ta chính thức muốn lấy cái mạng chó này của hắn?!
Tình tiết đừng có máu chó thế này chứ… Hạ Phi sợ đến phát run.
Giang thiếu tướng ngu xuẩn sao anh vẫn chưa đến hả QAQ! Vợ anh… Không phải, con anh sắp bị con mụ điên này xử tử rồi!
Na na nhìn vẻ mặt Hạ Phi bị dọa cho phát hãi, bật cười thành tiếng: “Yên tâm đi, tôi sẽ không giết cậu.”
Hạ Phi sửng sốt: “… Vì sao?”
“Đứa bé trong bụng cậu có gen ưu tú như thế, sao tôi nỡ giết chết nó đây, cậu nói có đúng không?”
Hạ Phi phát huy trí tưởng tượng: “Đừng bảo cô định đem con tôi nuôi lớn sau đó đoạt xá nó đấy nhé?”
Nana vui vẻ khen ngợi hắn: “Thật thông minh.”
Hạ Phi: “…”
Con mẹ nó Giang thiếu tướng vì sao anh còn chưa tới nữa! Con anh sắp bị con mụ điên này ăn tươi luôn rồi QAQ!
Hạ Phi lại hỏi: “Vậy bây giờ cô định làm gì tôi?”
Nana ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn. Không trả lời.
Hạ Phi phát điên: “Chẳng lẽ cô định đoạt xá cả tôi luôn?!”
Nana nói: “Không đâu.”
Hạ Phi thở phào nhẹ nhõm.
Nana lại nói tiếp: “Partner có thể sinh con.”
Hạ Phi: “!!!”
Đệch đệch đệch đệch! Không phải là thứ hắn đang nghĩ đến đúng không!
Hắn không muốn sinh con cho một người phụ nữ aaaaaaaaa!
Hạ Phi sắp hỏng mất: “Chị gái! Bác gái! Tổ tông! Lão phật gia! Xin cô đấy, tha cho tôi đi, tôi còn chưa thành niên đâu!”
Nana dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu nhìn hắn: “Đừng có đùa, mặc dù tính theo lịch của hệ Ngân Hà thì là mười tám, nhưng cậu cũng sống được mấy trăm năm rồi. Chẳng lẽ cậu nghĩ bản thân có một phần huyết thống nhân loại thì thật sự mới có mười tám tuổi hả.”
Hắn có nghĩ thế đâu!
Hạ Phi cực kỳ kích động, hắn sống hai mươi năm rồi!
Nếu tính theo cái thế giới này rõ ràng vẫn là trẻ sơ sinh đấy! Đến trẻ sơ sinh mà cô cũng không tha hả đồ khốn!
Nhưng nội tâm phong phú của hắn Nana hoàn toàn không đọc được, cô ta nói xong thì đưa tay mở lỗ thông đường dẫn trên khoang nuôi dưỡng, gấp chết người!
Hạ Phi chỉ sợ Nana nói được là làm được, nhân lúc không người thịt hắn luôn, mặc dù theo phương diện của người Trái đất mà nói thì vẫn là hắn được lợi, cô ta cũng chẳng có thai được, nhưng vừa nghĩ đến trong người cô ta là một con ma chuyên đi hút tinh khí của người ngoài hành tinh, hắn lại nhịn không được run rẩy. Nếu cô ta xông đến thật, hắn nhất định sẽ liệt dương cả đời mất!
Lúc Nana thông qua đường dẫn thò tay vào trong khoang, Hạ Phi chỉ sợ cô ta sẽ tuốt JJ của hắn một phát.
Nhưng thực ra không có.
Chuyện Na na làm càng đáng sợ hơn, cô ta đem thứ gì đó phát sáng nhỏ hơn ngón tay út bỏ vào người hắn.
Hạ Phi căng mắt nhìn, chỉ thấy cái thứ nhỏ nhỏ phát sáng kia đang ngọ nguậy, còn chưa nhìn kỹ xem nó là cái gì, trên bụng đột nhiên tê dại, con sâu kia chui thẳng vào trong bụng hắn.
Hạ Phi: “…”
Hạ Phi: “…”
Hạ Phi bị dọa cho hôn mê luôn rồi.
Cục bông ngồi xổm bên cạnh sốt ruột “Chíp!” “Chíp!” vài tiếng, nhưng lại chẳng ai nghe thấy nó. Cục bông cũng không cảm thấy trên người Hạ Phi có chỗ nào bất thường, chỉ đành vỗ vỗ hai cánh ngẳn ngủn bay đến đậu lên mặt kính của khoang nuôi dưỡng, cúi đầu mổ một cái thật mạnh.
Đáng tiếc mỏ quá nhỏ, chẳng có tác dụng gì.
Nana giống như cảm giác được gì đó, nhíu mày rút tay ra, nhìn quanh phòng một vòng.
Không có ai.
Cô ta cúi xuống, đóng nắp đường dẫn lại, lấy khăn lau khô tay.
Lại một đêm nữa trôi qua.
Hạ Phi tỉnh, phát hiện bản thân vẫn đang ngâm trong khoang nuôi dưỡng, thì ra cảnh tượng được Giang thiếu tướng đến cứu ban nãy chỉ là nằm mơ.
Hắn thở dài một tiếng, đột nhiên toàn thân cứng đờ.
Ngày hôm qua… Nana… Sâu…
Hạ Phi hoảng hốt sờ sờ bụng.
Mặc dù ngâm trong dịch dinh dưỡng nhưng hắn cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh, bị dọa ngất luôn, chẳng kịp phản ứng. Nhưng bây giờ đã qua một đêm rồi, cho dù có muốn phản ứng cũng đã không kịp rồi.
Hắn dùng bách khoa toàn thư kiểm tra thử, cơ thể của hắn thế mà lại không có vấn đề gì, chỉ hơi suy yếu, đứa bé cũng rất khỏe mạnh.
Vậy thứ quái dị hôm qua đến cùng là cái gì?
Hạ Phi còn đang mải nghĩ ngợi, Nana đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
Hắn giật mình theo bản năng lùi ra sau, đầu lại đập phải vách khoang nuôi dưỡng, cũng may đang ngâm trong nước, không đập mạnh lắm.
Nana mặc kệ hành động ngu xuẩn của hắn, lạnh nhạt nói: “Chuẩn bị xong rồi, hôm nay chúng ta chuẩn bị đi ra ngoại hệ.”
Hạ Phi cả kinh, quên luôn cả chuyện con sâu: “Đi đâu?”
“Hệ Linh Lượng, nơi mẹ tôi sống.”
【 Tên: Hệ Linh Lượng
Thuộc tính: Một trong chín hệ, là nơi ở của người chết
Các chủng tộc phổ biến: Huyết tộc, Khô lâu tộc, U Linh tộc, v.v… 】
Bách khoa toàn thư ở trong đầu hắn chạy một loạt thông tin, nhưng toàn bộ sự chú ý của Hạ Phi lại chỉ đặt trên hai chữ “người chết”, tức là bây giờ Nana muốn đưa hắn đến một nơi chỉ toàn người chết ấy hả?
Hạ Phi lần này phá lệ không phát rồ, chỉ ngơ ngác hỏi: “Có thể ra ngoại hệ, đi đến hệ khác sao?”
Nana thấy hắn bình tĩnh như thế cũng hơi ngạc nhiên, hỏi ngược lại: “Cậu muốn đi đâu?”
Hạ Phi nói: “Hệ Ngân Hà, nơi cha mẹ tôi ở.”
Nana nghe hắn nói vậy cũng không suy nghĩ sâu xa gì, gật đầu nói: “Cha mẹ cậu có một người là Hạch tộc, đúng là tộc mạnh nhất ở hệ Ngân Hà. Nhưng bây giờ chúng ta chưa thể đi đến đó được, sức mạnh của tôi vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, phải đến hệ Linh Lượng trước đã. Chờ khoảng một, hai trăm năm nữa tôi sẽ đưa cậu đến hệ Ngân Hà.”
Hạ Phi đen mặt.
Cái giọng điệu y như bảo vợ đợi mấy năm nữa hẵng về nhà mẹ đẻ này là thế quái nào hả hả hả!
Rõ ràng hắn mới là đàn ông cơ mà!
Nana nói: “Còn một chuyện, cậu đã chuẩn bị để đi ngoại hệ chưa?”
Hạ Phi phát điên: “…Bây giờ cô mới nói cho tôi biết chuyện đi ngoại hệ mà!!!” Ai biết phải chuẩn bị cái quỷ gì!