Giang Thành Khải, nam thần đệ nhất Liên bang, 632 tuổi (theo tuổi trái đất là khoảng 25 tuổi), tuổi còn trẻ đã lên đến vị trí thiếu tướng, là tướng quân trẻ tuổi nhất mấy trăm năm nay của Liên bang.
Có thể nói là niên thiếu thành danh, chỉ tiếc lại tráng niên tảo thệ. (chết trẻ)
Nói tới đây, không thể không nói một chút về bối cảnh của thế giới này.
Thế giới này tồn tồn song song với tương lai của thế giới mà Hạ Phi đang sống. Ở thế giới này tổng cộng có chín thiên hà, nơi con người ở gọi là Ngân Hà, mà nơi hắn hiện tại đang ở, gọi là Thôn Nha Tinh, các chủng tộc sinh sống ở đây đều do thực vật biến dị cải biến hình thái mà thành.
Mỗi chủng tộc đều có tinh cầu độc lập, các chủng tộc lớn mạnh hơn thường thống trị vài tinh cầu, hình thành nên liên bang hoặc đế quốc. Quốc gia mà nguyên chủ đang ở do Đằng Thụ tộc thống lĩnh, thành lập nên Chính phủ Liên bang, chủ tinh là tinh cầu Daours, do hoàng thất và quân bộ hai thế lực lưỡng quyền phân lập cùng cai quản.
Tinh hệ Daours những năm qua cùng các tinh hệ khác duy trì ngoại giao ổn định, chỉ có một ngoại lệ duy nhất, chính là tinh hệ Jale, do Anh Phù tộc thống lĩnh Đế quốc cai quản. Giang thiếu tướng cũng không phải trong chiến trường bất hạnh hi sinh, mà là trong quá trình vây bắt bọn cướp vũ trụ thì bất hạnh mất tích.
Lúc trước đã nói, nguyên chủ là do có thế lực từ phía sau chống lưng mà bị đẩy vào trường quân đội, mà cái đài chống lưng này, chính là Giang gia.
Giang gia là quân nhân thế gia của Liên bang, mỗi người trong Giang gia đều làm việc cho quân bộ, hơn nữa người nào cũng đều chiến công hiển hách. Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, cha của Giang thiếu tướng là Giang Trấn cùng cha nuôi của nguyên chủ là Hạ Kình Thiên từng là chiến hữu trên cùng chiến hạm, hai người họ cùng với một người nữa hợp thành bộ ba chiến hữu thân thiết, thế nhưng tên của người đàn ông còn lại nguyên chủ chưa từng nghe cha mình đề cập qua.
Hạ Kình Thiên từng cùng Giang Trấn ước định, để tiếp tục kéo dài quan hệ thân thiết, con cái hai nhà nhất định phải kết thân. Kết quả là tại thời điểm nguyên chủ còn chưa ra đời, hôn sự này đã được định sẵn rồi, chỉ là nguyên chủ vẫn luôn không biết mà thôi.
Nửa năm trước, thời điểm nguyên chủ sắp thành niên, Giang gia bỗng nhiên phái người tìm tới cửa, muốn bàn bạc việc kết hôn của Hạ Phi cùng Giang Thành Khải.
Người nhà họ Hạ trong nháy mắt lập tức sợ ngây người!
Cái tình huống gì thế này?! Bọn họ từ lúc nào lại biến thành thông gia với Giang gia uy danh hiển hách?!
Giải thích một hồi, biết được đây là hôn ước định sẵn, Hạ Kình An cùng Phương Tĩnh không nhiều lời trực tiếp thay nguyên chủ đồng ý hôn sự này. Chỉ đợi Giang thiếu tướng bắt cướp trở về sẽ để hai người gặp mặt một lần, thúc đẩy tình cảm.
Thế nhưng trời cao không hiểu phong tình, không ai nghĩ tới Giang Thành Khải đi chuyến này chính là một phát đi đời luôn. Giang thiếu tướng chiến công huy hoàng trong lúc đi vây bắt bọn cướp, gặp phải phục kích, toàn quân bị diệt.
Người nhà họ Hạ khóc đến sắp mù con mắt! Vịt đến miệng lại bay mất, bọn họ vốn đang trông cậy sau khi Hạ Phi cùng Giang Thành Khải kết hôn có thể tạo cơ hội cho cặp song sinh em của Hạ Phi tiền đồ rộng mở. Hiện tại hôn còn chưa kịp kết thế quái nào mà người cũng chết luôn rồi?!
Nhà họ Hạ cực kỳ không cam tâm, chó cùng dứt giậu thúc ép Giang gia tiến hành ghép gen, ôm một phần nghìn hi vọng gen của nguyên chủ phù hợp với Giang thiếu tướng, để nguyên chủ có cơ hội tiến vào Giang gia.
Không ghép thử thì thôi, vừa ghép xong kết quả một lần nữa lại khiến tất cả mọi người sợ ngây người —— gen của bọn họ cực kỳ phù hợp!
Nói cách khác, trong toàn bộ Liên bang này, nguyên chủ là người thích hợp nhất để mang thai con của Giang thiếu tướng.
Kết hôn kết hôn, lập tức kết hôn!
Không riêng gì Hạ gia, lần này đến cả người nhà họ Giang cũng vui mừng đến phát điên, tìm được một người phù hợp để lưu lại hậu đại cho Giang gia, hơn nữa còn là con của bạn cũ! Thân càng thêm thân!
Vì thế, nguyên chủ cứ như vậy bị hùng hùng hổ hổ đem gả đi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Phi không nhịn được điên cuồng chửi mẹ nó, bắt con của bạn cũ phải cưới đứa con đã chết nhà mình, ngoài mặt lại mang danh thắt chặt tình bạn thắm thiết, có còn đạo lý hay không!
Điên cuồng mắng chửi một hồi, hắn tỉnh lại.
Hạ Phi phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng trắng toát, vừa âm u vừa lạnh lẽo, là phòng thí nghiệm.
Một người phụ nữ đeo khẩu trang y tế bước vào, đặt lên tủ đầu giường một cái valy nhỏ, lạnh lùng nói: “Biểu hiện của cậu ngày hôm qua bác sĩ rất hài lòng, đây là thuốc giai đoạn hai của thí nghiệm, mỗi ngày dùng một ống, tổng cộng có ba mươi ống, một tháng sau chúng ta liên lạc lại, xe chờ sẵn ở bên ngoài, cậu muốn đi lúc nào cũng được.”
Hạ Phi mặt không thay đổi nhìn cô ta rời đi, giật giật ngón tay, cố hết sức từ trên giường ngồi dậy.
Mẹ nó…
Cái người đè hắn hôm qua là transformer chứ không phải người!
Hạ Phi cảm thấy xương cốt toàn thân giống như bị người ta vặn nát, hơi động một chút xương khớp liền kêu ra tiếng, không hổ là thể chất cấp F, quả nhiên cực kỳ vô dụng. May là chỗ đó cũng không đau lắm, bằng không hắn chắc chắn sẽ phát rồ.
Mất gần một tiếng đồng hồ lết từ trong phòng ra cửa chính, một chiếc xe huyền phù đã đợi sẵn ngoài cửa.
Hạ Phi thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trong đầu mơ hồ có nhớ được đường về nhà, nhưng nếu bắt hắn lết tấm thân tàn phế này đi bộ về, còn không bằng trực tiếp lấy mạng của hắn luôn đi. Vì vậy hắn không chút do dự leo lên xe, hoàn toàn không lo lắng liệu có bị người ta lừa đem bán đến miền núi đi đào mỏ than hay không.
Ở trên xe, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, thuận tiện đem những ký ức khác của nguyên chủ tỉ mỉ nghiên cứu lại một lần.
Sau đó trong nháy mắt lập tức cười ha ha.
Nguyên chủ thân xác này vì cái người gọi là nam thần kia, cái loại thí nghiệm mờ ám nội dung không rõ ràng thế này cũng có thể đồng ý làm, đây rõ ràng không phải là tìm chết, mà là đơn thuần muốn chết! Xem đi, đem mạng của mình cũng vứt luôn!
Nếu như không đề cập tới cái hành động phát rồ kia, những ký ức khác của nguyên chủ vẫn tương đối rõ ràng. Nguyên chủ tuy rằng tính cách có phần quái gở, thế nhưng không thể không nói, đầu óc người này rất tốt, trên cơ bản những sự tình đã gặp qua đều nhớ rõ mồn một, nếu không phải thể chất có vấn đề, tuyệt đối sẽ là thiên tài.
Đang suy nghĩ, xe đã đem hắn đưa đến cửa khu nhà.
Bởi vì thí nghiệm phải đảm bảo cơ mật, xe huyền phù không thể đem người trực tiếp đưa đến cửa nhà, Hạ Phi chỉ có thể ôm valy, kéo cái eo sắp gãy đôi, khập khễnh đi về ‘nhà’.
Nhà của Hạ gia tương đối sang trọng, Hạ Kình An là thương nhân, lại có tài sản Hạ Kình Thiên lưu lại lúc trước, của cải không ít, ở tại một biệt thự hai tầng, bên trong còn có vườn hoa nhỏ.
Lúc Hạ Phi về đến nhà là buổi trưa, một nhà bốn người bọn họ đang ngồi trong phòng ăn ăn cơm trưa.
Hạ Kình An nhìn thấy sắc mặt Hạ Phi tái nhợt ôm một cái valy vào nhà, có chút không vui nhíu mày: “Con tối hôm qua lại đi lêu lổng ở chỗ nào?”
Hạ Phi không biết nên trả lời ra sao, đứng ở cửa không nói gì.
Cũng may cái bộ dạng này tương đối phù hợp với tính cách quái gở của nguyên chủ, Hạ Kình An mặc dù không vui, nhưng cũng đã quen hắn như vậy, tiếp tục nói: “Cũng sắp phải gả đến Giang gia rồi, con gần đây an phận một chút, đừng làm ra ba cái chuyện khiến người ta dèm pha, làm mất mặt Hạ gia chúng ta.”
Hạ Phi không nói một lời gật đầu.
Hạ Kình An thấy bộ dạng như người chết của hắn, phất phất tay, ý tứ là muốn làm gì thì làm đi, hoàn toàn không có ý định gọi hắn lại cùng ăn cơm.
Hạ Phi dứt khoát quay đầu bước đi.
Nghe trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa phòng, em gái trong cặp song sinh – Hạ Vân nhịn không được nói: “Chẳng phải là muốn gả đến nhà tướng quân sao, ngang bướng cái gì, rõ ràng là anh ta có tính xấu, nói không chừng chưa kịp mang thai con của thiếu tướng đã bị nhà người ta đuổi ra khỏi cửa.”
“Không được nói nhảm” Phương Tĩnh tức giận mắng một câu, nhưng trong mắt lại chẳng có lấy nửa phần trách cứ, “Anh các con có thể gả tới Giang gia là chuyện tốt, chúng ta phải vui vẻ mới đúng.”
“Con không phục” Hạ Vân tức giận cắn đũa, “Vì sao con là một partner tiêu chuẩn lại không được gả vào Giang gia, trong khi một worker vô dụng như anh ta lại được chọn.”
“Nếu thích được gả cho một người chết như thế, cũng có thể đến Giang gia tự đề cử bản thân.” Hạ Lăng lành lạnh nói.
“Anh! Mẹ xem anh kìa!” Hạ Vân ủy khuất nhìn về phía Phương Tĩnh.
Phương Tĩnh cũng không đồng tình nhìn con trai, “Tiểu Lăng, sao con lại nói chuyện với em như thế.”
“Con nói gì sai sao?” Hạ Lăng quét mắt liếc Hạ Vân một cái, ánh mắt kia khiến Hạ Vân sau lưng phát lạnh, “Nó chỉ là đang đố kị thôi.”
“Anh…”
“Được rồi! Ầm ĩ cái gì thế, lặng yên ăn cơm đi.” Hạ Kình An khẽ quát một tiếng, Hạ Vân lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hạ Lăng bỏ đũa xuống, đứng dậy rời khỏi chỗ: “Con ăn no rồi.”
Phương Tĩnh nhìn trong bát còn đến hơn nửa chỗ cơm, quan tâm hỏi han con trai: “Tiểu Lăng, chờ một lúc mẹ làm cho con ít đồ ăn nhẹ.”
Hạ Lăng cũng không quay đầu lại: “Không cần đâu, con không thấy ngon miệng.”
Phương Tĩnh vẫn còn muốn nói tiếp: “Nhưng mà…”
Hạ Kình An ngắt lời: “Quản nó làm cái gì, nó cũng lớn rồi, lúc nào thấy đói sẽ tự ăn.”
Phương Tĩnh đành lúng túng ngậm miệng.
Sau khi về phòng mình, Hạ Phi vừa đặt valy xuống đất đã nhào ngay lên giường.
Hắn vừa nãy không phải cố ý tỏ ra cao lãnh không nói lời nào, mà là cổ họng khàn đến nói không nổi! Về phần làm sao lại bị khàn, khụ khụ… Tất cả mọi người hiểu, quả thật là vô cùng xấu hổ.
Hạ Phi trở mình, nằm ngửa ở trên giường.
Liếc mắt quan sát gian phòng này một chút, hắn không nhịn được ở trong lòng khẽ thở dài.
Còn có thể đơn sơ đến cái mức độ này! Ngoại trừ giường, bàn học, giá sách, tủ quần áo, trong phòng hoàn toàn không có thiết bị nào khác, đến cả máy chiếu phim (giống như TV) cũng đều không có, dường như người sống trong căn phòng này là một người máy.
Có thể thấy địa vị của nguyên chủ trong nhà này quả thật là thấp đến không thể thấp hơn.
Hạ Phi vuốt mặt, đứng dậy đi tới phòng tắm.
Mặc dù sau khi trải qua sự tình kia thân thể của hắn đã được xử lý sạch sẽ, thế nhưng cụ thể là ai làm, làm như thế nào, hắn hoàn toàn không muốn biết, hiện tại hắn chỉ muốn chậm rãi tắm một chút, thả lỏng tinh thần.
Có điều, vừa đi vào buồng tắm, nhìn thấy gương mặt trong gương, Hạ Phi đã bị dọa cho sợ ngây người.
Cái đệch, Iron Man?!