• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Phi cẩn thận nghĩ kỹ lại, hình như đúng là hắn có như vậy thật.

Nhưng mà lúc đó hắn đang say có được không! Giang thiếu tướng chọn lúc nào không chọn lại cố tình chọn lúc hắn uống say mà chìa mặt ra, rõ ràng biết hắn sợ ma!… Ờm, hình như Giang thiếu tướng không biết hắn sợ ma.

Hạ Phi không nhịn được lườm y một cái.

Giang Thành Khải bật cười lắc đầu.

Rõ ràng tuổi tác cũng chẳng chênh bao nhiêu, đối phương lại cố tình đối xử với mình như một đứa trẻ con ấu trĩ, Hạ Phi bĩu môi, khẽ hừ một tiếng: “Này, thế theo ý anh thì chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục duy trì tình trạng như bây giờ sao?”

“Tại sao lại không?” Giang Thành Khải nói, “Dù sao cả tôi và cậu đều không có người yêu, so với việc kéo nhau đi ly hôn khiến người ta chê cười, không bằng cứ tiếp tục như thế này, tôi tin chúng ta có thể chung sống với nhau rất tốt.”

Hạ Phi cứng họng, không biết phải nói gì.

Thật ra nếu như Giang thiếu tướng không chủ động từ chối, chính hắn cũng không thể đưa ra yêu cầu ly hôn, dù sao ở Liên bang này vẫn có một đống người đang nhìn chằm chằm vào cuộc hôn nhân của bọn họ.

Giang Thành Khải thấy hắn không nói lời nào, lại hỏi: “Cậu không muốn?”

Hạ Phi rất trực tiếp: “Đúng.”

Giang Thành Khải cũng không tức giận, chỉ nói: “Cho dù cậu không muốn, hai chúng ta hiện tại ly hôn, nhưng nếu như sau bảy năm cậu vẫn không tìm được người thích hợp để kết hôn, cậu nghiễm nhiên sẽ lại trở thành vợ hợp pháp của tôi.”

Hạ Phi nói: “Chuyện của bảy năm sau ai có thể nói chắc, nếu như tôi đã sớm kết hôn rồi, lẽ nào anh muốn bắt tôi ly hôn?”

Giang Thành Khải nhún vai: “Tôi đương nhiên không thể làm thế, đến lúc đó tôi chỉ có thể đến kho gen tiến hành ghép gen thôi.”

Hạ Phi nói: “Như vậy được rồi, chúng ta ngày mai lập tức ly hôn đi.”

Giang Thành Khải: “…”

Giang Thành Khải biểu tình tan nát cõi lòng nhìn Hạ Phi.

Hạ Phi hai tay khoanh trước ngực, hoảng sợ nói: “Này này này, anh đừng có nói anh vừa nhìn thấy tôi đã nhất kiến chung tình đấy nhé. Mặc dù tôi rất đẹp trai, nhưng tôi không chấp nhận tình cảm của anh đâu.”

“…” Giang Thành Khải bất đắc dĩ nói, “Cũng không đến mức như thế. Nhưng nếu như cậu thật sự ghét tôi đến thế, như vậy cũng tốt, tôi sẽ đồng ý chuyện ly hôn.”

Hạ Phi lập tức vui vẻ ra mặt: “Vậy chúng ta lúc nào đi làm thủ tục ly hôn?”

“…” Giang Thành Khải lông mày giật giật, “Cậu gấp như thế? Không thể chờ được nữa?”

Hạ Phi nói: “Đương nhiên.” Đỡ cho đêm dài lắm mộng.

Giang Thành Khải đè xuống khó chịu trong lòng, nghĩ một chút, nói: “Vậy trước tiên phải nói với mẹ một tiếng, tiền trảm hậu tấu mẹ sẽ rất đau lòng.”

Hạ Phi: “…”

Giang Thành Khải nói: “Làm sao thế?”

Hạ Phi lắp bắp: “Tôi thế mà quên mất mẹ.”

Giang Thành Khải: “?”

Hạ Phi che mặt: “Làm sao bây giờ, không thể nói với mẹ được.”

Giang Thành Khải trong lòng rất muốn cười, trên mặt lại bất động thanh sắc: “Chẳng phải cậu muốn ly hôn sao?”

Hạ Phi xấu hổ nói: “Nhưng mẹ rất tốt với tôi, tôi không muốn mẹ đau lòng.”

Giang Thành Khải kiên nhẫn hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”

Hạ Phi chậm rì rì nói: “Nếu không… Chúng ta tạm hoãn việc này lại?”

Giang Thành Khải nhịn cười: “Được.”

“Cái này, làm phiền một chút,” Lâm Tiêu Tiêu yếu ớt chen đầu ra khỏi khe cửa, “Không phải tôi cố ý muốn ngăn cản hai người liếc mắt đưa tình đâu, nhưng tôi thật sự có việc cần tìm Phi Phi.”

Hạ Phi thò tay rút cái bút trong túi ném về phía cậu ta: “Có cậu mới liếc mắt đưa tình!”

Lâm Tiêu Tiêu nhanh nhẹn tránh thoát: “Được rồi, được rồi, hai người không liếc mắt đưa tình được chưa, tôi vừa nói chuyện với đại sư rồi, ông ấy đồng ý dẫn mối cho cậu.”

Giang Thành Khải hiếu kỳ: “Dẫn mối cái gì?”

Hạ Phi vừa nhìn mồm Lâm Tiêu Tiêu há ra đã cảm thấy đại sự không ổn, lại thò tay vào túi túm đại một thứ ném thẳng về phía cậu ta, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được Lâm Tiêu Tiêu miệng rộng: “Là dẫn mối mua nguyên liệu thẻ, Phi Phi muốn làm dệt mộng sư.”

Giang Thành Khải kinh ngạc nhìn về phía Hạ Phi: “Cậu muốn làm dệt mộng sư? Tinh thần lực của cậu thế nào?”

Hạ Phi hàm hồ nói: “Chưa kiểm tra, nhưng tôi muốn thử, cũng không chắc có thể thành công.”

“Nhất định có thể thành công, tôi tin tưởng cậu Phi Phi,” Lâm Tiêu Tiêu xen mồm, sau đó sờ sờ trán, “Nhưng mà lúc nãy cậu lấy cái gì ném tôi đấy? Rất mềm, không đau chút nào.”

Hạ Phi và Giang Thành Khải đồng loạt dời tầm mắt xuống bên chân Lâm Tiêu Tiêu: “…”

Cục bông màu xanh nhạt xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi dưới đất, mở ra hai cánh ngắn ngủn, cực kỳ ủy khuất “Chíp!” “Chíp!” hai tiếng. Tự dưng bị ném bay!

Hạ Phi: “…”

Hắn lập tức chạy đến nhặt cục bông lên ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt vuốt lông cho nó.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn hai tay Hạ Phi trống không, nghi ngờ hỏi: “Cậu đang làm gì thế hả?”

Giang Thành Khải khẽ nhíu mày, có chút không xác định: “Chẳng lẽ đây là bàn linh của cậu? Không phải cậu là worker sao?”

Hạ Phi lén lút co vai lại, cười khan nói: “Anh nói linh tinh gì thế, cái này rõ ràng là đồ chơi mà.”

Đáp lại lời hắn, cục bông “Chíp ——” một tiếng thật dài…

Hạ Phi: “…”

Giang Thành Khải nhìn vẻ mặt kinh hoảng của hắn, đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại lúc trước của hai người —— người nào lại đem con mình ngụy trang từ partner thành worker. Lẽ nào Hạ Phi thật sự là partner?

Giang Thành Khải ánh mắt nhìn về phía Hạ Phi nhất thời cực kỳ phức tạp.

Mặc dù y không để ý đến chuyện thân phận thực sự của Hạ Phi là gì, nhưng nếu dính dáng đến quá nhiều vấn đề nhạy cảm thì cũng vô cùng phiền toái. Đặc biệt là một partner ngụy trang thành worker, nếu như chuyện này bị lộ ra, Hạ Phi rất có thể sẽ bị cưỡng chế đưa vào học viện tháp ngà. Mà với tính cách của Hạ Phi chắc chắn sẽ không chấp nhận sống một cuộc sống theo kiểu giam cầm như thế.

Vì vậy Giang Thành Khải cũng rất tri kỷ không nói thêm gì nữa.

Hạ Phi nhìn trộm Giang Thành Khải vài lần, thấy y không có ý định tiếp tục đề tài kia, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lén lút đem cục bông nhét vào trong túi, hỏi Lâm Tiêu Tiêu: “Việc kia, đại sư nói thế nào?”

Lâm Tiêu Tiêu nghi ngờ nhìn đi nhìn lại hai người trước mặt, nói: “Ông ấy rất ủng hộ cậu, đồng ý làm trung gian cung cấp nguyên liệu thẻ giá rẻ, có thể được chiết khấu, nhưng phải trả thù lao.”

“Đương nhiên rồi.” Hạ Phi gật đầu, sau đó đau xót nhớ ra tiền hắn tiêu bây giờ đều là Giang phu nhân cho, nhanh chóng gạt bỏ ý định ly hôn trong đầu.

Giang phu nhân tốt với hắn như thế, nếu không…sinh cho Giang gia một đứa bé rồi lại tính tiếp chuyện ly hôn?

Được, cứ quyết định thế đi.

Giang thiếu tướng yên lặng đứng bên cạnh Hạ Phi, hoàn toàn không biết việc mình sắp có một đứa con đã được quyết định xong.

Sau khi nói chuyện đôi ba câu với Phổ Nhạc đại sư, xin chỉ giáo một ít tri thức nhập môn, Hạ Phi cùng Lâm Tiêu Tiêu rời khỏi nhà đại sư. Lúc gần đi, hắn còn bị Giang thiếu tướng ép buộc trao đổi phương thức liên lạc.

Lúc về đến trường, trời đã xẩm tối.

Hạ Phi chui qua lỗ chó bò vào trong, vừa mới đứng lên, đã đối diện với hai cặp mắt.

Hạ Phi: “…”

Giang Thành Điềm: “…”

Bello: “…”

Lâm Tiêu Tiêu ở đằng sau vỗ mông Hạ Phi: “Cậu tránh ra một tí xem nào, đừng có cản đường tôi.”

Hạ Phi yên lặng nhích sang bên cạnh.

Vì vậy Lâm Tiêu Tiêu lập tức cũng hóa đá: “…”

Lâm Tiêu Tiêu là người đầu tiên phản ứng lại, cười ha ha nói: “Đại Tinh, Nhị Tinh, thật là trùng hợp.”

Giang Thành Điềm và Bello: “…”

Hạ Phi đạp cậu ta một cái, “Cái xưng hô quỷ quái gì thế hả, khó nghe muốn chết.”

Lâm Tiêu Tiêu ngoan ngoãn đổi giọng: “Giang học trưởng, Bello học trưởng, thật là trùng hợp.”

Hạ Phi: “…”

Giang Thành Điềm cau mày: “Sao hai người lại ở chỗ này?”

Bello mỉm cười: “Chắc là trốn học.”

Lâm Tiêu Tiêu ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Đúng thế, thật trùng hợp lại bị học trưởng bắt gặp.”

Hạ Phi nhờ vào sự che chắn của thiết bị hỗ trợ trên mặt, không kiêng dè đánh giá Bello từ đầu đến chân, tuy lúc trước có gặp vài lần, nhưng lần nào hắn cũng cảm thấy người này rất giả tạo, nụ cười chuẩn mực kia giống như một tấm mặt nạ, dường như đối với ai cũng như vậy, đối với bất cứ người nào cũng sẽ không tức giận, một kẻ giả tạo như thế, thật không hiểu nổi nguyên chủ coi trọng tên này ở điểm nào.

Đem ra so sánh, nụ cười của Giang thiếu tướng chân thành hơn nhiều.

… Hử? Sao lại đột nhiên nghĩ đến Giang thiếu tướng rồi?

Hạ Phi lắc lắc đầu, đem ý nghĩ kỳ quái vừa xuất hiện vứt ra khỏi óc.

Bello mỉm cười nhìn về phía hắn: “Sao lại lắc đầu?”

Hạ Phi dừng lại, “Không có gì, trên đầu có sâu.”

Bello mỉm cười không nói, cũng chẳng biết có chấp nhận cái lý do quái quỷ này không.

Hạ Phi không muốn tiếp tục cùng người này nói chuyện, kiếm cớ nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi và Tiêu Tiêu còn phải làm bài tập, xin phép đi trước.”

Lâm Tiêu Tiêu yếu ớt nói: “Chúng ta không…” có bài tập.

Ba chữ cuối còn chưa nói ra đã bị Hạ Phi trừng cho nuốt ngược vào trong.

Bello cười nói: “Vậy cũng tốt, không làm phiền hai người nữa.”

Hạ Phi gật đầu, kéo Lâm Tiêu Tiêu đi.

Cục bông đúng lúc này đột nhiên lại thò đầu ra khỏi túi Hạ Phi, còn “Chíp” một tiếng.

Hạ Phi nghĩ hai người kia chắc cũng không nhìn thấy nó nên cũng không để ý lắm, nhưng không biết có phải là ảo giác của hắn không, Hạ Phi luôn cảm thấy tầm mắt Bello như có như không liếc qua miệng túi của hắn chỗ cục bông thò đầu ra, giống như người này có thể nhìn thấy cục bông.

Chẳng phải captain chỉ có sau khi kết hợp với người phù hợp mới có thể nhìn thấy tất cả bàn linh sao?

… Khoan đã.

Giang thiếu tướng hình như cũng nhìn thấy bàn linh của hắn.

Hạ Phi: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK