Hạ Phi: “Này…”
Giang Thành Điềm: “…”
Hạ Phi: “Làm gì thế hả…”
Giang Thành Điềm: “…”
Hạ Phi: “…”
Hạ Phi nhìn gương mặt đỏ bừng và ánh mắt tránh né của Giang Thành Điềm, có ảo giác như kiểu bị bắt gian tại trận.
Mẹ nó, bị đàn ông nhìn thì có cái quái gì mà phải ngại?
Hắn đè xuống cảm giác chột dạ, đùng một tiếng đóng nắm hòm lại, hung hăng đi đến trước mặt Giang Thành Điềm.
Đôi chân trắng nõn cùng với xương quai xanh tinh xảo cứ thế đập thẳng vào mắt, Giang Thành Điềm cảm giác bản thân sắp tắc thở chết rồi. Mẹ nó tên cấp F này sao bộ dạng lại yêu nghiệt như thế hả! Chị dâu quá đẹp cũng là một cái tội!
Mắt thấy hắn càng ngày càng đi gần về phía mình, hai mắt Giang Thành Điềm nhắm chặt lại, cả người dính bẹp lên ván cửa.
Hạ Phi: “…”
Đệch, cái tư thế y như gái nhà lành sắp bị phi lễ này là thế quái nào hả?
Hắn thò tay vỗ vai Giang Thành Điềm.
Mắt Giang Thành Điềm hé ra một cái khe nhỏ tí, thấy Hạ Phi ở sát ngay trước mặt, vội vàng nhắm tịt mắt lại.
Hạ Phi buồn cười: “Làm cái gì đấy? Tôi có ăn thịt cậu đâu.”
Từ từ, hình như cầm nhầm kịch bản của bá đạo tổng tài rồi! Chuyển cảnh!!
Hắn lắc đầu, vứt suy nghĩ kỳ dị trong lòng đi, tiếp tục nhìn chằm chằm Giang Thành Điềm.
Giang Thành Điềm hai mắt vẫn nhắm chặt, nghiêng đầu sang một bên lí nhí nói: “Cậu mặc quần áo vào trước được không?”
Hạ Phi kéo dài âm điệu: “À…”
Giang Thành Điềm nhỏ giọng rít gào: “… Mặc quần áo vào đi rồi nói!”
Bọn họ còn đang diễn vở gái nhà lành gặp cường hào ác bá, cửa đột nhiên bị đạp ra, phang thẳng vào gáy Giang Thành Điềm, Hạ Phi đang đứng trước mặt cậu ta theo hiệu ứng domino cũng bị đập xuống, cả hai ngã đè lên nhau.
Giang Thành Duyệt thò cổ vào đã thấy ngay cảnh Giang Thành Điềm nằm đè trên người Hạ Phi, mà chị dâu nhà mình thì chỉ mặc mỗi áo phông với quần lót!
Giang Thành Duyệt: “…”
Giang Thành Điềm: “…”
Hạ Phi: “…”
Mẹ nó cái tình cảnh này thật quá lúng túng rồi!
Cho dù có mạnh mẽ phóng khoáng đến mấy Giang Thành Duyệt nhìn cảnh này cũng có chút không hold nổi, run rẩy hỏi: “… Hai người đang làm gì thế?”
Giang Thành Điềm: “Em…”
Hạ Phi không đáp, giơ tay tát bay Giang Thành Điềm sang một bên.
Giang Thành Điềm: “… QAQ!”
Hắn chống tay đứng dậy, cực kỳ bình tĩnh đi lấy quần dài mặc vào.
“Bác sĩ đến rồi à? Tôi xuống ngay đây.”
“…A?…A!” Giang Thành Duyệt ngơ ngác một lúc thần trí mới quay về, “Chị dâu không cần xuống đâu, bác sĩ sẽ lên đây kiểm tra luôn. Em chỉ định vào gọi Điềm Điềm thôi, ai biết nó lại…” Nói đến đây Giang Thành Duyệt không nhịn được lại nghiến răng trừng em trai nhà mình.
Giang Thành Điềm: “…”
Thần linh ơi con vô tội! Vô tội!
Nỗi oan này còn định chồng chất đến bao giờ đây! Điềm Điềm khóc không ra nước mắt bò dậy, muốn nhảy sông QAQ!
Bác sĩ cũng đã lên đến nơi, đây là vị bác sĩ vẫn thường xuyên khám thai định kỳ cho Hạ Phi.
Michelle là chủ nhiệm khoa sản của bệnh viện hoàng gia, đã phụ trách việc sinh đẻ cho các thành viên hoàng thất trong rất nhiều năm, là bác sĩ có thâm niên lâu nhất trong bệnh viện, được Giang phu nhân đặc biệt mời đến để khám thai định kỳ cho Hạ Phi. Trong thế hệ con cháu hoàng thất ngang hàng Giang Thành Khải, mới chỉ có Hạ Phi mang thai đầu tiên, đứa bé này cũng sẽ là đứa lớn nhất trong hàng kế tiếp, vậy nên cũng rất được hoàng thất coi trọng.
Hạ Phi nằm thẳng trên giường, nhìn bác sĩ Michelle cầm một đống thiết bị dò đến dò đi trên bụng mình, thỉnh thoảng lại đặt ống nghe trực tiếp lên bụng làm hắn lạnh đến phát run.
Sau đó còn bị thoa một lớp gel mỏng lên bụng, bác sĩ dùng một cái máy di di trên bụng hắn, Hạ Phi cực kỳ đáng xấu hổ mà cười như lên cơn.
Đã có kinh nghiệm từ vài lần khám trước, Michelle trực tiếp bỏ qua phản ứng phát rồ của bệnh nhân, rất bình tĩnh nhìn màn hình siêu âm đặt trên tủ đầu giường, trong màn hình đã mơ hồ nhìn thấy cái thai lớn cỡ một bàn tay trong ổ bụng.
Theo thường lệ, Michelle tiến hành ghi chép lại toàn bộ hình ảnh siêu âm và các chỉ số bào thai để cho Giang Thiếu tướng và Giang phu nhân xem.
Kiểm tra rất nhanh đã kết thúc.
Hạ Phi cầm giấy ăn lau gel siêu âm trên bụng, nhổm người ngồi dậy.
“Đứa bé rất khỏe mạnh, có lẽ vì tâm lý cậu không ổn định nên nó có hơi nóng nảy bất an một chút. Nhìn chung về cơ bản là không có vấn đề gì, không cần lo lắng.” Michelle nói, “Hình siêu âm và báo cáo khám lần này tôi đã để trong cặp tài liệu, nếu như Giang thiếu tướng muốn xem, Giang thiếu phu nhân cứ nhập vân tay là sẽ mở được.”
Hạ Phi gật đầu với bà.
“Nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước.”
“Vất vả cho bác sĩ rồi, ” Giang Thành Duyệt cười, sau đó trừng mắt nhìn Giang Thành Điềm, “Sao còn đứng đực ra đấy, tiễn bác sĩ xuống lầu!”
Giang Thành Điềm: “…”
Hạ Phi: “…”
Sao cảm giác lại y như mẹ chồng bắt nạt con dâu nhỏ thế này?
Michelle xua tay: “Không cần đâu, tôi tự xuống được mà, không cần làm phiền đến Tam thiếu gia đâu.”
Bà nói xong thì vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, chỉ sợ Giang Thành Điềm đuổi theo tiễn ra tận cửa.
Hạ Phi nhìn bác sĩ Michelle dùng tốc độ không phù hợp với tuổi tác chạy vèo một cái biến mất, hỏi Giang Thành Điềm: “Trước đây cậu cũng phi lễ bà ấy à?”
Giang Thành Điềm: “…”
Cái gì gọi là cũng hả! Tôi đã phi lễ ai bao giờ đâu!
Giang Thành Duyệt cũng hiếu kì nói: “Đúng thế, bà ấy chạy nhanh như thế cơ mà, lẽ nào trước đây em làm gì bà ấy thật à?”
Giang Thành Điềm phát điên: “Em rõ ràng có làm gì đâu!”
Hạ Phi tiếp lời: “Có lẽ vào lúc bác sĩ đỡ đẻ cho mẹ cậu, cậu đạp cho bà ấy một phát ám ảnh đến tận bây giờ luôn rồi.”
Giang Thành Duyệt gật đầu: “Có thể lắm!”
Giang Thành Điềm: “…”
Cái nhà này phát rồ hết cả rồi!
Còn có ai bình thường nữa không?!
Điềm Điềm ôm trái tim vỡ nát xoay người đi xuống tầng.
Dưới lầu ——
Michelle ôm túi dụng cụ khám bệnh của mình, lên xe huyền phù của bệnh viện vội vã rời đi.
Đi được một đoạn khá xa, xe huyền phù đột nhiên quay đầu đi về hướng khác, không phải đi tới bệnh viện, mà là cung điện hoàng gia.
Khi Michelle đến phòng tiếp khách của cung điện, Nữ hoàng đã ngồi chờ sẵn, đang uống trà.
Michelle vội hành lễ: “Xin Nữ hoàng thứ tội, tôi đến muộn.”
Nữ hoàng nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Lý do.”
“Tôi đến Giang gia khám thai cho Giang thiếu phu nhân.” Michelle thành thật trình báo, “Tôi muốn nhân cơ hội này sau khi khám xong trình luôn kết quả lên cho Nữ hoàng.”
Nữ hoàng nhìn chằm chằm Michelle nửa buổi, thấy trên trán bà đã ướt đẫm mồ hôi, mới ung dung gật đầu.
Michelle nhanh chóng đặt dụng cụ lên bàn, đem kết quả kiểm tra trình lên để Nữ hoàng xem.
Một đoạn video siêu âm chỉ khoảng năm phút, Nữ hoàng yên lặng ngồi xem, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà, trên mặt không có bất kỳ một biểu cảm nào, giống như đang xem một thứ chẳng liên quan gì đến mình.
Video kết thúc, Michelle lại đưa lên một bản báo cáo số liệu về tình trạng cơ thể của Hạ Phi.
“Cơ thể Giang thiếu phu nhân rất tốt, thai nhi cũng phát triển ổn định, đã được bốn tháng bảy ngày, ngày dự sinh vào khoảng 43 ngày nữa, đứa bé được sinh ra chắc chắn sẽ rất khỏe mạnh.”
“Là captain hay partner?”
“Thời điểm hiện tại vẫn chưa xác định được, sau tháng thứ năm gen mới phát ra thông tin giới tính.”
“Có thể là worker không?”
“Chuyện này… khả năng rất thấp.” Michelle thấp thỏm nhìn Nữ hoàng, “Xin phép Nữ hoàng cho tôi được nói thẳng, nếu Giang thiếu phu nhân là một partner, cha cậu ấy lại là Hạ Kỳ, con của cậu ấy và Giang thiếu tướng gen chắc chắn cực kỳ tốt, rất khó có thể là worker.”
Nữ hoàng nghe xong trầm mặc không nói gì.
“… Nữ hoàng?” Michelle nhịn không được lên tiếng.
“Được rồi” Nữ hoàng phất tay, “Ta hiểu rồi, ở đây không còn chuyện của bà nữa, bà về bệnh viện trước đi.”
“… Vậy tôi xin phép.” Michelle vội vã kéo túi đồ nghề lui ra ngoài.
Michelle đi rồi, Nữ hoàng trở về phòng mình, cho tất cả cận vệ và nữ hầu lui ra, một mình ngồi trên giường ngơ ngác.
Bà biết Hạ Kỳ trong một bữa tiệc.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Kỳ, bà đã rất thích người này, sau đó biết được người này là dệt mộng sư cao cấp trẻ tuổi nhất toàn liên bang, tâm tình thiếu nữ lại càng chìm sâu vào mối tình đầu không thoát ra được.
Bà là con gái thứ hai của Quốc vương đời trước, nhưng lại là đứa con ngoài giá thú, chỉ là một worker. Phía trên bà có một anh trai captain, dưới lại có một em gái partner. Đằng Thụ tộc rất coi trọng con cái, nhưng Quốc vương vẫn phải chờ đến lúc Vương hậu qua đời mới dám đón đứa con gái này về, ban cho thân phận công chúa.
Chuyện này cũng chẳng thể bù đắp nổi cho những năm tháng tuổi thơ đã phải chịu biết bao nhiêu đau khổ và nhục nhã của một đứa con lớn lên mà không có cha. Vì không có cha, bà và mẹ bị họ hàng thân thích dèm pha chửi bới, vì không có cha, bà bị bạn bè bắt nạt cũng không biết tìm ai để khóc lóc kể khổ.
Mà cho dù có được nhận về, có được làm công chúa, với thân phận chỉ là một worker, trong mắt người khác bà vĩnh viễn cũng không bao giờ sánh được với hai người anh em dòng dõi hoàng tộc chính thống của mình.
Vì thế bà chỉ có thể không ngừng nỗ lực, dùng tất cả khả năng của bản thân để giành lấy những thứ tốt nhất.
Nhưng cái bóng của người anh trai captain kia quá lớn, cho dù bà làm bất cứ chuyện gì cũng đều chỉ là uổng phí, vì vương vị sẽ không bao giờ truyền vào tay một worker.
Bà cứ nghĩ cuộc đời mình vẫn sẽ làm một công chúa như thế, gả cho một vị quý tộc hay sĩ quan cao cấp nào đó, sinh vài đứa con, bình lặng mà sống hết một đời.
Cho đến khi bà gặp được Hạ Kỳ.
Tình cảm Nữ hoàng dành cho Hạ Kỳ càng ngày càng lớn dần, thậm chí bà còn lợi dụng thân phận của mình, đưa người đó lên làm dệt mộng sư hoàng gia.
Hạ Kỳ cũng không để cho bà thất vọng, mỗi tấm thẻ mộng cảnh người đó làm ra đều rất nổi bật, rất khác biệt.
Nhưng thái độ của người đó lại khiến bà rất bất mãn, Hạ Kỳ chỉ coi bà là một công chúa, cho dù bà đã thổ lộ rất nhiều lần, Hạ Kỳ vẫn dửng dưng không đáp lại. Có một lần, trong cơn tức giận bà đã nhốt Hạ Kỳ vào phòng mình ba ngày, cô nam quả nữ ở với nhau trong cùng một căn phòng nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra, mà chuyện Hạ Kỳ ngủ lại trong phòng công chúa lại bị đồn ầm lên, để lại lời đồn “tình nhân của công chúa” cho đến tận bây giờ.
Sau chuyện đó, Hạ Kỳ lại càng thêm bài xích bà, thậm chí chỉ cần bà đến gần cũng tỏ ra khó chịu.
Sau khi Quốc vương biết được chuyện này rất tức giận, mặc dù biết con gái mình là worker, Hạ Kỳ lại là partner, có xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ có Hạ Kỳ chịu thiệt, nhưng Quốc vương không thích hành vi cưỡng ép người khác của bà, nên đã tìm cơ hội đưa Hạ Kỳ vào quân đội.
Hạ Kỳ cũng chỉ mong có thế, lập tức đi theo quân đội ra chiến trường, lập được không ít chiến công. Sau đó mấy chục năm, Hạ Kỳ tham dự vào trận chiến với Anh phù tộc của đế quốc.
Không ai ngờ được trận này đi chính là đi cả đời.
Quân bộ báo tin về, Hạ Kỳ bị đế quốc bắt làm tù binh, sống chết không rõ.
Trở thành tù binh cho đế quốc cuối cùng cũng chỉ có một kết cục là bị xử tử, cho dù tinh thần lực của Hạ Kỳ có mạnh đến đâu, đối diện với hàng ngàn hàng vạn binh lính, muốn trốn cũng không có cơ hội.
Vì thế mọi người đều ngầm hiểu là Hạ Kỳ đã chết, Liên bang còn lập cho ông ấy một tấm bia mộ liệt sĩ.
Nữ hoàng khóc lóc suốt mấy ngày, cuối cùng tuyệt vọng, được Quốc vương sắp xếp cho kết hôn với một vị quan chức cấp cao, sinh ra Bello.
Thoáng một cái năm trăm năm đã trôi qua.
Trong thời gian đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, Quốc vương băng hà, anh trai bà lên thế chỗ. Hai trăm năm sau anh trai bà lại đột ngột qua đời, em gái bà, cũng chính là Giang phu nhân, từ chối kế thừa vương vị, vậy nên bà trở thành Nữ hoàng.
Nữ hoàng cứ tưởng rằng ngồi được lên vương vị rồi, cuộc đời bà sẽ trọn vẹn.
Bà lập ra Tổ chức hỗ trợ worker WEA II, đầu tư một lượng lớn nguồn tài chính vào đây để phục vụ cho việc nghiên cứu ra phương pháp hỗ trợ khả năng sinh sản bị hạn chế của worker đồng thời cải thiện nguồn gen cho đời sau. Mặc dù sinh ra Bello là captain, nhưng chỉ là song A, so với đứa cháu Giang Thành Khải thể chất cấp S tinh thần lực cấp A thì vẫn chênh lệch rất nhiều.
Nếu như vẫn không thể tìm thấy tộc tinh, vậy thì giữa Bello và Giang Thành Khải, vương vị đời kế tiếp được truyền cho ai không cần nghĩ cũng đủ biết.
Nữ hoàng tuyệt đối sẽ không để cho chuyện đó xảy ra!
Nếu như có thể nghiên cứu thành công, bà có thể sinh thêm vài đứa con nữa, Vương phu là song A, con của bọn họ chắc chắn có thể có thể chất cấp S tinh thần lực cấp A.
Trong lúc đó, tổng phụ trách tiến hành thí nghiệm của WEA II, cũng chính là chủ nhiệm khoa sản bệnh viện hoàng gia Michelle lại trình lên một báo cáo số liệu.
Là báo cáo so sánh gen của Hạ Kỳ và gen của một tình nguyện viên tham gia thí nghiệm.
Nữ vương chỉ nhìn qua kết quả đã không thể bình tĩnh nổi.
Gen tương tự đến 99,9%!
Chỉ có giữa cha mẹ với con mới có thể đạt đến độ tương tự này!