Hạ Phi nhìn Chris cảnh giác bịt chặt JJ, không nhịn được cười ra tiếng.
. Chris và Giang Thành Khải đồng loạt trợn mắt nhìn hắn.
Hạ Phi vội che miệng ho một tiếng: “Hai người bình tĩnh trước đã, để tôi vào nói chuyện với Điềm Điềm xem, biết đâu cậu ấy không muốn thiến thì sao.”
Chris gật đầu liên tục.
Giang Thành Khải trầm tư một chút, cảm thấy để Hạ Phi đi vào khai thông tư tưởng cho em trai cũng là một sự lựa chọn tốt, dù sao hai người đều bị đè, có thể sẽ có tiếng nói chung.
Nếu như Giang Thành Điềm biết trong đầu anh cả nhà mình có suy nghĩ này, nhất định phát điên sẽ cắn chết y.
Hạ Phi mở cửa đi vào phòng.
Giang Thành Điềm cũng không ngủ, chỉ ngồi xếp bằng trên giường đưa lưng về phía cửa ra vào, nhìn ra cửa sổ, dường như đang ngẩn người, vừa nghe thấy tiếng mở cửa lập tức cảnh giác quay đầu lại, như một con thú nhỏ bị thương đang hoảng hốt đề phòng.
Nhìn thấy người đi vào là Hạ Phi, Giang Thành Điềm thả lỏng hai vai đang căng cứng ra, xoay đầu về.
Hạ Phi đi đến bên cạnh giường, nhìn cậu ta một lúc, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu muốn xử lý Chris thế nào?”
Giang Thành Điềm sau lưng lại căng cứng, không lên tiếng.
Hạ Phi thấy cậu ta không đáp, thay đổi vấn đề: “Tối qua không phải cậu và Chris rất thân thiết sao? Nếu tôi không nhầm hai người là lần đầu tiên gặp mặt mà, phải không? Tại sao thế?”
Giang Thành Điềm gắt gao cắn chặt răng.
Loại chuyện ngu xuẩn như kiểu vì sợ tên sắc lăng nào đó đào góc tường nhà anh mình nên mới tự mình ra trận loại bỏ tình địch giúp nhưng cuối cùng lại biến thành bản thân bị ăn sạch đến xương cũng không còn, Điềm Điềm không có mặt mũi nào mở miệng nói ra được.
Hạ Phi vốn định khai thông tư tưởng, đối phương lại ngay cả mở miệng cũng không chịu, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nhưng nhìn đến gò má tiều tụy của Giang Thành Điềm, hắn lại không đành lòng.
Cuối cùng cũng chỉ là một tên nhóc hơi biệt nữu, uống say lại bị người khác lừa lên giường, lại còn là một tên đại sắc lang lừa lên giường, đây tuyệt đối không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì.
Hạ Phi hoàn toàn quên đối phương so với mình còn lớn hơn vài năm.
“Nếu cậu đã không muốn nói, những chuyện kia tôi cũng không hỏi nữa. Chỉ có một vấn đề cuối cùng, cậu muốn làm thế nào với Chris?” Hạ Phi dừng một chút, “Lúc nãy tôi vừa nói chuyện cùng anh ta, anh ta cũng cảm thấy rất có lỗi, anh ta muốn chịu trách nhiệm với…”
“Ai cần anh ta chịu trách nhiệm!” Hạ Phi còn chưa dứt lời, Giang Thành Điềm đã bùng nổ, vẻ mặt như muốn đem người chém thành trăm mảnh, “Nếu anh ta dám đòi chịu trách nhiệm, tôi sẽ chặt anh ta thành mười tám khúc!”
Hạ Phi: “…”
Quả nhiên biện pháp này không thể thực hiện được mà…
Hắn vội ho một tiếng: “Tôi cũng cảm thấy biện pháp này không thoả đáng. Nếu không cứ thế này đi, cậu cứ đánh anh ta một trận cho hả giận, hoặc là nếu cậu muốn đè ngược lại anh ta tôi cũng có thể giúp cậu.”
Lúc hắn nói nửa câu trước vẻ mặt của Giang Thành Điềm chỉ có khinh thường, đến nửa câu sau thì đã biến thành vô cùng ghét bỏ.
Đè lại? Điềm Điềm còn ngại làm ô uế JJ của bản thân!
Hạ Phi buông tay: “Cậu quyết định nhanh một chút đi, anh cậu ở ngoài kia sắp giết người đến nơi rồi, anh ta đòi thiến Chris đấy.”
Hai mắt Giang Thành Điềm sáng lên.
Hạ Phi: “…” Này này này có ý gì?
Giọng nói Giang Thành Điềm khó nén được sự hưng phấn: “Tôi cảm thấy đây là biện pháp giải quyết tốt nhất! Không cần anh cả làm, tôi phải tự tay cắt!”
Hạ Phi: “…”
Giang Thành Điềm nói xong vội vàng nhảy xuống giường, vì di chứng từ hôm qua mà eo mềm nhũn ra suýt thì ngã.
Hạ Phi đưa tay đỡ cậu ta: “… Tổ tông à ngài kiềm chế chút đi.”
Giang Thành Điềm nghiêm mặt, vỗ tay hắn, ngạo kiều nói: “Ban nãy cậu không nhìn thấy gì hết!”
Hạ Phi: “… Vâng vâng vâng.”
Dù sao em chồng hôm qua vừa mới trải qua nỗi đau nhân sinh, cứ chiều theo cậu ta một chút đi.
Hạ Phi nhìn Giang Thành Điềm, cẩn thận nói: “Nếu không thế này đi, tôi thấy cậu tối hôm qua…”
Giang Thành Điềm trừng mắt lên.
“… Tối hôm qua ngủ đến vô cùng an ổn,” Hạ Phi thức thời đổi giọng, “Để tôi dùng bàn linh trị liệu cho cậu một chút nhé.”
Giang Thành Điềm cả giận nói: “Tôi không bị thương!”
… Còn hét to được thế này thì đúng là không bị thương rồi, chỉ là cúc hoa tàn phế thôi…..
Hạ Phi yên lặng oán thầm, đỡ người về giường.
Giang Thành Điềm tuy rằng ngoài miệng nói không muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Giang Thành Điềm vẫn biết bàn linh của chị dâu nhà mình là hệ chữa trị. Hai lần cậu ta bị thương nặng máu chảy thành sông lần trước cũng là được nó cứu về, cho nên Điềm Điềm rất có thiện cảm với bàn linh nhỏ chưa được nhìn thấy bao giờ kia.
… Mà bây giờ muốn nhìn thấy cũng không được nữa rồi. Hôm qua bản thân vẫn còn là xử nam, đến tay người khác cũng chưa từng nắm, hôm nay lại thế này, làm sao có cơ hội mà đi tìm người phù hợp nữa.
Nhưng lúc cục bông nghe tiếng Hạ Phi gọi mà xuất hiện, mọi chuyện bắt đầu không bình thường.
Cục bông mấy năm này đã lớn lên rất nhiều, lông cũng đã thay một lớp, không còn là lông tơ ngắn ngắn lúc trước, đã không cần phải dính vào Hạ Phi cả ngày, lúc nó muốn còn có thể ra ngoài bay một vòng, chơi mệt rồi thì tự bay về, nằm trong ổ ngủ.
Hạ Phi vừa huýt sáo, tiếng hót non nớt lanh lảnh đã vang lên, một con chim màu xanh lam to bằng bàn tay từ ngoài cửa sổ bay vào.
Thật là xinh đẹp…
Giang Thành Điềm nghĩ như thế, cũng nói ra miệng.
Hạ Phi nghe vậy ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Cậu nhìn thấy nó?”
Hắn hỏi xong, Giang Thành Điềm cũng ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, sao mình lại nhìn thấy được…
Chẳng phải chỉ có sau khi cùng người phù hợp kết hợp mới có thể nhìn thấy bàn linh sao?
Cả hai người trong phòng không tự chủ được mà nghĩ đến cái tên nào đó đang bị Giang Thành Khải nhăm nhe đòi thiến ngoài cửa.
“Đừng nói là…” Hạ Phi chần chừ nhìn Giang Thành Điềm.
“Tôi không nghe tôi không nghe!” Giang Thành Điềm bịt tai lại, điên cuồng lắc đầu, “Cậu ra ngoài đi, để tôi yên tĩnh một lúc!”
Hạ Phi cũng cảm thấy phát hiện này quá kinh thiên động địa, cần phải trao đổi với vị kia nhà mình một chút, mang Cục bông rời khỏi phòng.
Cục bông không hiểu tại sao rõ ràng ban nãy hình như chủ nhân định để nó trị thương cho người này, nhưng bây giờ lại đi ra ngoài? Hơn nữa cái người kia rõ ràng từng được nó cứu hai lần rồi, là người quen!
Cục bông nghẹo cổ, nghiêng đâu moe moe “Chíp” một tiếng.
Dáng vẻ này đúng lúc bị Chris ở ngoài cửa thấy được, không e dè cao giọng nói: “Oa, Phi Phi, chim ở đâu ra thế, đáng yêu thật đấy!”
Câu nói này xuyên qua khe cửa truyền đến tai Giang Thành Điềm. Bả vai Điềm Điềm run lên, tâm loạn như ma, nặng nề nằm xuống giường dùng chăn che đầu lại, giống như làm vậy sẽ trốn tránh được tất cả mọi thứ.
Hạ Phi quay đầu nhìn lại, càng khẳng định suy đoán của bản thân.
Cửa phòng rất nhanh bị khép lại.
Giang Thành Khải nghi ngờ nhìn Chris: “Cậu nhìn thấy bàn linh của Hạ Phi?”
Chris mờ mịt: “Hả? Bàn linh cái gì?”
“Đừng giả vờ.” Giang Thành Khải đưa tay nhấc Cục bông đến trước mặt Chris, “Đây chính là bàn linh của Hạ Phi, cậu dám nói cậu không nhìn thấy?!”
“… Đây là… Bàn linh?!” Vẻ mặt Chris cứng lại.
Cục bông kiêu ngạo “Chíp!” một tiếng, xòe cánh.
Hạ Phi khoanh tay trước ngực: “Tôi nhớ hai ngày trước lúc anh đến phòng tôi vẫn còn chưa nhìn thấy nó mà phải không?”
Chris cứng ngắc gật đầu: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con chim này.”
“Vậy thì đúng rồi.” Hạ Phi ngừng một chút, nhìn về phía Giang Thành Khải, “Giang thiếu tướng, tôi nghĩ chuyện này chúng ta không cần nhúng tay vào nữa đâu.”
Giang Thành Khải nhận ra hắn có ý gì, hai mắt trợn trừng.
Hạ Phi gật đầu: “Không sai, vừa nãy ở trong phòng, Điềm Điềm cũng nhìn thấy bàn linh của tôi.”
Giang Thành Khải: “…”
Chris: “Cậu nói…”
Hạ Phi vỗ vai Chris: “Hai người là người phù hợp, lựa chọn tốt nhất chính là kết hôn, nhưng làm sao để đạt được mục tiêu này thì phải xem biểu hiện của anh rồi.”
Giang Thành Khải thật sự không biết phải diễn tả cảm xúc của bản thân lúc này là gì.
Ở Thôn Nha Tinh không phải ai cũng có thể tìm thấy người phù hợp, mà một khi đã tìm được thì chắc chắn sẽ kết hôn với nhau. Hơn nữa giữa người phù hợp với nhau sẽ có một loại sức hấp dẫn mà người khác không thể nào cảm nhận được, cũng chính là lý do bọn họ trở thành bạn đời tốt nhất của nhau.
Không phải captain nào cũng có thể tìm được người phù hợp của bản thân, mà người phù hợp cũng không nhất định phải là partner, một số ít còn có thể là worker, thậm chí có khi còn là người của thiên hà khác cũng không phải không có khả năng.
Thế nhưng chuyện hai nam captain là người phù hợp thì đúng là chưa thấy bao giờ.
Mà chuyện hi hữu này lại rơi vào đầu em trai mình.
Giang thiếu tướng không biết nên cổ vũ em trai mình kết hôn với tên này, hay là đánh chết tên này báo thù cho Giang Thành Điềm.
Hạ Phi kéo Giang Thành Khải nội tâm vẫn còn đang xoắn xuýt đi, không quay đầu lại, nói với người phía sau: “Anh tự giải quyết đi.”
Chris đứng ở cửa phòng, ngổn ngang trong gió.
Chỉ định 419 thôi, cuối cùng lại biến thành mèo mù vớ được chuột chết, tìm được người phù hợp?!
Bao nhiêu người mong còn không tìm được, Chris cảm thấy bản thân đúng là chó ngáp phải ruồi.
Kết hôn với người phù hợp, hơn nữa đối phương còn là một người từ tư thái, tướng mạo đến tính cách đều hợp khẩu vị mình, Chris đương nhiên sẽ không từ chối.
… Chỉ là xem thái độ của đối phương, nếu mình cầu hôn liệu có bị cậu ta cắn chết không?
Chris sờ sờ vết cào sâu hoắm trên bả vai bị lưu lại đêm qua, gian nan nuốt nước bọt, đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng ——
Giang Thành Điềm đang quấn chặt cả người trong chăn, cảm giác được có người ngồi xuống bên cạnh mình.
Đệm giường lún xuống một chút, Giang Thành Điềm vén chăn ra, vừa thấy người bên cạnh là ai thì hai mắt trợn trừng, há mồm muốn hét lên đã bị người kia đưa tay bịt miệng lại.