• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Hạ Phi và Chris trở lại Giang gia trời đã tảng sáng.

Trước khi đi Hạ Phi có viết giấy để lại trong phòng cho Giang Thành Khải, nói mìnhcó việc phải ra ngoài, sẽ về muộn. Hiện tại vừa vào cửa đã thấy một bóng đen ngồi lù lù trên ghế sô pha trong bóng tối.

Hắn đưa tay bật đèn phòng khách, thấy Giang Thành Khải đang ngồi bất động nhìn chằm chằm mình và Chris, sắc mặt âm trầm.

“Cả đêm qua hai người đi đâu?” Giang Thành Khải bình tĩnh hỏi.

“… Anh tức giận sao?” Hạ Phi dè dặt hỏi lại, “Em và Chris chỉ đi… Đi ra ngoài có chút chuyện.”

Giang Thành Khải đập mạnh lên thành ghế, ngữ khí nặng nề: “Có chuyện gì mà phải đi suốt một đêm đến gần sáng mới về nhà?!”

Hạ Phi kinh ngạc trợn mắt.

Chris thấy tình thế không ổn, bỏ lại một câu “Tôi đi lên xem Điềm Điềm”, sau đó ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên gác.

Có tiếng cửa phòng mở ra đóng lại trên tầng, trong phòng truyền ra tiếng kêu sợ hãi, sau đó thế giới im lặng.

Giang Thành Khải: “…”

Hạ Phi: “…”

Giang Thành Khải vội ho một tiếng, tiếp tục nghiêm mặt chất vấn: “Sao? Không nói được?”

Hạ Phi cau mày, nếu nói mình và Chris nửa đêm lẻn vào vương cung nghe trộm Nữ hoàng cãi nhau với chồng, nhất định kiểu gì cũng bị nghe mắng.

Giang Thành Khải thấy hắn ấp úng nói không ra lời, trong lòng càng khó chịu.

Y và Hạ Phi bị chia cách mười hai năm, mà mười hai năm này người ở bên cạnh Hạ Phi lúc hắn mất trí nhớ đều là Chris. Mặc dù trên danh nghĩa là anh em nuôi, nhưng ai dám đảm bảo không có tình cảm vượt mức. Bây giờ bọn họ lại cùng nhau đi ra ngoài cả đêm đến sáng mới trở về, hỏi đi đâu thì lại không dám nói…

Y vì tin tưởng Hạ Phi nên mới cố nén xúc động muốn đi tìm người, ngồi đây đợi suốt một đêm, nhưng bây giờ thực sự không thể nhịn được nữa.

Hạ Phi kinh hãi nhìn hơi thở của Giang Thành Khải càng ngày càng nặng nề, sắc mặt cũng càng ngày càng tối tăm, vội vàng nói: “Thả lỏng! Thả lỏng! Hít vào —— thở ra —— đúng rồi, lấy hơi đi, hít vào —— thở ra —— ”

Mặt Giang thiếu tướng đen như đít nồi: “Em nghĩ anh đang sinh con đấy à?”

Hạ Phi lắc đầu: “Anh có sinh được đâu.”

“Anh đương nhiên không sinh được.” Giang Thành Khải nhìn lướt qua bụng hắn, “Vậy em định lúc nào thì sinh cho anh đứa nữa?”

Hạ Phi: “… Em không sinh.”

Giang Thành Khải nghe vậy mặt lại càng đen hơn: “Em không sinh con cho anh thì em định sinh cho ai?!”

Hạ Phi: “…”

Bố nó à hôm nay anh quên uống thuốc phải không?!

Giang Thành Khải giận dữ: “Hả? Nói đi, em định sinh con cho ai?”

“Ai cũng không sinh!” Hạ Phi ngồi xuống cạnh y, “Anh sao thế, vì em về muộn nên anh tức giận sao? Em đã viết giấy nhắn lại rồi mà.”

“Không phải vì cái này!”

“Thế thì vì cái gì?”

“Vì em ở cùng với Chris suốt cả đêm!”

“Hả?”

Giang Thành Khải không muốn thể hiện ra sự ích kỷ của bản thân, quay mặt đi, rầm rì nói: “Nếu như em và cậu ta không làm chuyện gì mờ ám thì phải nói cho anh biết hôm qua hai người đi đâu, nếu không đừng mong anh chịu làm lành với em.”

Hạ Phi: “…”

Hắn quyết định phải vào bếp lấy thuốc cho y, có biết thuốc một ngày cũng không được ngừng không?!

Cái người này là ai?! Giang thiếu tướng anh minh thần võ đây à?! Có chắc là không bị quỷ ám không?!

Hạ Phi vừa đứng dậy, cánh tay đã bị túm lại, cả người bị kéo về phía sau, ngã ngồi vào lòng Giang Thành Khải. Tim hắn nhảy vọt lên tận cổ, còn tưởng đối phương định đánh mình, ai ngờ Giang Thành Khải chỉ dùng ánh mắt ủy khuất nhìn hắn.

Hạ Phi thở dài: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Anh chỉ muốn biết tối hôm qua em làm gì.”

“Chuyện này…” Hạ Phi chần chừ một chút, thấy trong mắt Giang thiếu tướng bắt đầu ánh lên một tia nguy hiểm, vội vàng nói, “Em nói, nhưng anh không được tức giận!”

Giang Thành Khải cả kinh: “Chẳng lẽ em thật sự giấu diếm anh đi với người khác?!”

“…Anh não bổ vừa thôi, em và Chris đến vương cung… A!”

Giang Thành Khải đứng phắt dậy khỏi ghế, thất thanh nói: “Nữ hoàng triệu kiến hai người?!”

“Đệch…” Hạ Phi đỡ eo từ dưới đất bò dậy, nhăn mặt, “Không phải, em với anh ta tàng hình đột nhập vào. Tự dưng anh đứng bật dậy làm gì hả, đau chết mất.”

Giang Thành Khải đỡ hắn dậy: “Hai người đột nhập vào cung điện làm gì? Ăn no rảnh rỗi thì đi chạy bộ đi, làm những chuyện nguy hiểm như thế có biết anh lo lắng thế nào không!”

“Vì sợ anh phản đối nên ngay cả Điềm Điềm em cũng phải giấu không dám nói mà. Nữ hoàng đã dám bắt nhốt con của anh trai mình, nếu vậy sớm muộn gì cũng đến lượt Giang gia chúng ta. Em muốn đi thăm dò tình hình một chút, kết quả lại nghe được một chuyện động trời.”

“Chuyện gì?”

“Lúc bọn em lẻn vào, hai vợ chồng Nữ hoàng đang cãi nhau. Vương phu nói Lão Quốc vương và Quốc vương tiền nhiệm đều là do bà ta hại chết, bà ta còn tính toán mưu hại hoàng thất đời kế tiếp để củng cố vị trí của bản thân.”

“…”

“Sao anh không nói gì?”

Giang Thành Khải bất đắc dĩ nhìn hắn: “Chuyện động trời em nói là cái này?”

“Đúng vậy.” Hạ Phi nghiêm túc gật đầu, “Rất kinh thiên động địa còn gì! Mọi người phải cẩn thận.”

Khóe miệng Giang Thành Khải giật một cái: “Phi Phi.”

“Sao?”

“Chuyện Nữ hoàng có dính dáng đến cái chết của ông ngoại và bác, mọi người đã sớm nghi ngờ rồi, nhưng chưa tìm được chứng cứ.”

“…” Hạ Phi đơ ra vài giây, khó nhọc nói, “Vậy tại sao mọi người không có động tĩnh gì? Cứ để mặc bà ta lộng hành như thế sao?”

“Đương nhiên là không rồi. Những năm qua vẫn để yên là vì không tìm được chứng cứ buộc tội mưu sát, Nữ hoàng cũng không làm gì tổn hại đến lợi ích của quốc gia nên không thể tìm lý do khác để hạ bệ bà ta. Còn chuyện tộc tinh biến mất, thực ra cả ông ngoại và bác đều không phải là người được tinh thể Aisura chọn làm người thống trị.”

“Hả?”

“Đúng là trong lịch sử Thôn Nha Tinh người thống trị các tinh hệ đều do tộc tinh chọn, nhưng vì tuổi thọ lâu dài, một nhiệm kỳ trị vì có thể kéo dài vài nghìn năm, vậy nên thực tế cách mấy nghìn năm tộc tinh mới lựa chọn một lần. Đằng Thụ tộc cũng không cấm người ngoài hoàng tộc không được lên trị vì, chỉ có điều thể chất và tinh thần lực của người trong hoàng thất thường ưu tú hơn mọi người bình thường. Ông ngoại và bác không phải người kế vị chính thống. Vì sau khi ông cố qua đời tinh thể Aisura không chọn ai nên bọn họ được chọn để thay thế tạm thời, chờ tộc tinh chọn người kế vị tiếp theo.”

Hạ Phi cau mày nghiền ngẫm, hắn vốn cho rằng chỉ có mình Nữ hoàng là lên ngôi trái với sự lựa chọn của tộc tinh, bây giờ mới biết thì ra hai vị Quốc vương trước cũng giống bà ta, đều không phải người kế vị chính thống.

“Vậy anh thì sao? Tinh thể Aisura ở trên người em mà, anh là người kế vị chính thống đúng không?”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ là vậy.”

“Vậy sao anh không lên thay thế Nữ hoàng?”

“Làm Quốc vương rất khổ, anh cũng không có hứng thú với vị trí đó.”

“Em biết rồi…”

Bản thân Hạ Phi cũng không muốn để Giang Thành Khải lên tiếp nhận vị trí đó, nhưng cũng không thể để Nữ hoàng tiếp tục lộng hành được.

“A!” Hắn đột nhiên hét to một tiếng.

“Em sao thế?” Giang Thành Khải vội hỏi.

“Chết rồi…” Hạ Phi móc tinh thể Aisura đeo trên cổ ra, “Em quên không nói với anh, Nữ hoàng phát hiện ra tinh thể lựa chọn đang ở trên người em rồi!”

“…”

“Bà ta hét ầm lên cái gì mà không thể nào không thể nào, sau đó chạy luôn. Anh nói liệu bà ta có làm gì em không?”

“… Em ăn gan gì thế hả…”

Hạ Phi phất tay: “Gan gì cũng ăn.”

Giang Thành Khải: “…”

——

Nhưng chuyện hắn lo lắng không xảy ra.

Sau mấy ngày phía Nữ hoàng vẫn không có động tĩnh gì, giống như bà ta đã hoàn toàn quên mất chuyện xảy ra đêm hôm đó.

Hạ Phi không dám buông lỏng cảnh giác, sợ rằng đây chỉ là sự bình yên trước cơn giông bão, còn Nữ hoàng đang im hơi lặng tiếng để ủ mưu.

Sou và Kha Lam bỏ trốn không biết tung tích, Nữ hoàng cũng không tiếp tục truy nã họ nữa, phát lệnh trục xuất vĩnh viễn.

Điều này càng khiến hoài nghi trong lòng Hạ Phi tăng lên.

Hắn không tin bà ta có thể bình chân như vại để hai anh em Kha Lam bỏ trốn, càng không tin bà ta sẽ để yên cho người thừa kế chính thống như Giang Thành Khải.

Loại bình yên giả tạo này kéo dài đến buổi tối một ngày nào đó.

Tối hôm đó Giang phu nhân đi du lịch qua đêm cùng hội chị em, Giang thượng tướng vẫn đang ở quân bộ, Giang Thành Duyệt đi huấn luyện ở tinh cầu khác, trong nhà chỉ còn lại Hạ Phi, Giang Thành Khải, Chris, Điềm Điềm và Tiểu Giang Hách.

Sau khi ăn cơm tối xong, Hạ Phi đang chơi cùng cục cưng thì có người nhấn chuông cửa.

Muộn thế này còn ai đến?

Hạ Phi và Giang Thành Khải đưa mắt nhìn nhau, Giang Thành Khải đứng dậy đi mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông chiều cao xấp xỉ y, mặc trang phục nhân viên chuyển phát nhanh, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang bảo hộ, trong tay còn cầm một cái hộp.

“Chào ngài, tôi giao bưu kiện chuyển phát nhanh.” Một giọng nói trong trẻo từ tính xa lạ lại có chút quen thuộc vang lên.

Giang Thành Khải nhất thời không nhớ ra được vì sao giọng nói này lại quen thế, nói với người kia: “Chúng ta không đặt hàng chuyển phát.”

“Không, ngài có đặt.”

Nói xong, người kia ngẩng đầu lên, hơi kéo khẩu trang xuống, mỉm cười nhìn về phía y.

Giang Thành Khải kinh ngạc sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK