• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nắng sớm rọi qua khe hở trên rèm cửa, chiếu vào gương mặt người trên giường.

Hạ Phi nhíu mày.

Mí mắt hắn giật giật, viền mắt cứng ngắc khô ráp, muốn đưa tay lên dụi, tay lại không nhấc lên nổi.

Hắn khó khăn lật người lại, xương cốt trên người kêu răng rắc như đang kháng nghị hành vi giao lưu không hài hòa cả đêm của chủ nhân.

Hạ Phi thở dài trong lòng, chung quy mình vẫn còn non quá, tên kia vừa khích mấy câu đã bị lừa lên giường, quá sa đọa.

“Tỉnh rồi?” Tiếng của Giang Thành Khải từ bên cạnh truyền đến.

“… Ừ.” Hạ Phi mở miệng đáp lời, âm thanh phát ra khàn khàn.

Đệm giường hơi động, bên cạnh đột nhiên trống trải, gió lạnh quét qua da, có lẽ là Giang Thành Khải xuống giường. Hạ Phi co cổ lại rúc đầu vào chăn, chuẩn bị ngủ tiếp.

Một lát sau đệm bên cạnh lại lún xuống, nguồn nhiệt ấm áp từ cơ thể người kia chặn lại cảm giác lành lạnh bên vai. Giang Thành Khải vỗ vỗ người đang cuộn tròn thành một vòng trên giường, ôn nhu nói: “Dậy uống nước đi.”

“Hm?” Hạ Phi thò đầu ra, rướn mi mắt cũng chỉ hé ra được một cái khe nhìn y, “Cái gì?”

Giang Thành Khải kéo người ra khỏi chăn, đặt dựa vào ngực mình, đưa cốc nước đến sát bên môi hắn: “Uống chút nước đi.”

Hạ Phi nhấp hai ngụm, cổ họng khô khốc cuối cùng cũng dịu lại.

Mở được mắt ra, cơn buồn ngủ cũng biến mất. Mặc dù trên người vẫn hơi đau nhức, nhưng khả năng khôi phục của thể chất A cũng khá nhanh, hắn nhúc nhích một chút, đỡ eo ngồi dậy.

Giang Thành Khải ở phía sau giúp Hạ Phi nâng dậy.

Da dẻ trải qua một lần tái cấu trúc và kỳ tiến hóa đầu tiên trở nên bóng loáng non mềm, Giang Thành Khải ngứa tay bóp bóp eo hắn hai cái.

Hạ Phi cau mày gạt tay y ra, trèo xuống giường.

Tấm chăn mỏng manh trên người hắn trượt xuống, trên da thịt trắng nõn loang lổ dấu hôn và vết cắn.

Hầu kết Giang Thành Khải giật giật.

Hạ Phi tàn bạo trừng mắt, cứng ngắc đi vào buồng tắm.

Mặc dù đêm qua sau khi làm xong người kia có giúp hắn xử lý một lần, nhưng thói quen tắm nước lạnh buổi sáng mười mấy năm nay vẫn không bỏ được.

Tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, khóe miệng Giang Thành Khải khẽ cong lên, dựa vào đầu giường, tiện tay cầm lấy cuốn sách Hạ Phi đặt ở tủ đầu giường, mở ra.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị đạp văng.

Một thanh niên Anh Phù tộc tóc nâu mắt tím hùng hổ xông vào. Tai người này đeo một đống khuyên, áo rộng thùng thình, quần rách te tua.

Thanh niên này dường như rất thân quen với Hạ Phi, vừa xông vào đã gọi to “Phi Phi”, nhìn thấy Giang Thành Khải trần truồng ngồi trên giường đọc sách thì kinh ngạc nhảy dựng lên: “Cái đệch, anh là ai? Sao anh lại ở trong phòng Phi Phi?!”

Giang Thành Khải cũng nhíu mày: “Còn cậu là ai? Sao lại tùy tiện xông vào phòng Thái tử?”

“Cũng còn biết cậu ta là Thái tử cơ à…” Chris lầm bầm một tiếng, nghi ngờ nói, “Lẽ nào anh là tình nhân mới cậu ta dắt về?”

Giang Thành Khải: “…”

Y cuối cùng cũng biết những năm qua Hạ Phi bị ai dạy hư rồi.

“Anh lại còn không mặc quần áo!” Chris chỉ vào Giang Thành Khải, kêu ầm lên, “Mẹ nó anh chui từ xó nào ra hả? Chui ở đâu ra mà vừa xuất hiện đã được leo lên giường Tiểu Phi Phi, đúng là phát rồ mà! Nói đi, có phải anh dùng sắc đẹp mê hoặc Phi Phi nhà chúng tôi không?!”

“Mới sáng sớm đã gào rú cái gì thế hả?”

Cửa phòng tắm mở, Hạ Phi lau tóc đi ra, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm.

Chris nhín hắn không chớp mắt, hèn mọn cười: “Phi Phi à, tốt xấu gì tôi cũng gần như anh trai cậu, sáng ra đến chào hỏi một câu không được sao?”

Hạ Phi lắc đầu: “Không được.”

Chris vô cùng bi thương: “Tại sao?”

“Anh phá giấc ngủ của tôi.”

“Không đâu, tuyệt đối không, nếu cậu sợ bị phá giấc, hay là chúng ta ngủ chung đi?”

“Không cần, tướng ngủ của anh quá xấu.”

Chris ủy khuất bĩu bĩu môi.

Hạ Phi đang định táng cho anh ta một phát, Giang Thành Khải đã lên tiếng: “Sao em lại biết tướng ngủ của cậu ta xấu?”

Ồ? Chris xấu xa quét mắt y, cố ý nói: “Đương nhiên là vì anh đây với Phi Phi đã ngủ cùng nhau rồi!”

Vừa dứt lời, một quyển sách đã bay thẳng đến giữa mặt.

Chris miễn cưỡng tránh được, tức giận nói: “Làm cái gì đấy!”

Giang Thành Khải vô cùng bình tĩnh: “Ngại quá, tay trơn.”

Chris nói: “Tay trơn con mẹ nó! Chẳng may đập trúng khuôn mặt đẹp trai của ông đây thì làm thế nào!”

Giang Thành Khải không quan tâm, quay sang hỏi Hạ Phi: “Nhờ người lấy cho anh quần áo sạch được không?”

Hạ Phi gật đầu, nói với Chris: “Anh đi lấy một bộ quần áo của anh cho anh ta, vóc người hai người cũng gần giống nhau.”

Chris oán niệm: “Sao tôi phải đi?”

Hạ Phi không cảm xúc chỉ vào người anh ta: “Vì ở đây có mỗi anh đang mặc quần áo.”

“…” Chris nâng đầu một góc 45 độ nhìn trời, “Lẽ nào đây chính là ‘người mới dẫn lên giường, người cũ ném qua tường’ trong truyền thuyết?”

Hạ Phi gật đầu: “Đúng thế.”

Giang Thành Khải: “…”

Chris yên lặng nuốt nước mắt chạy đi tìm quần áo.

Giang Thành Khải nhìn về phía Hạ Phi, thần sắc phức tạp, “Em và cậu ta…?” Đừng bảo là có một chân đấy nhé?

Hạ Phi lắc đầu: “Đừng để ý đến anh ta, anh ta chỉ thích người đẹp thôi, thấy ai đẹp là muốn dụ dỗ. Lúc trước anh ta cũng mời mọc tôi, bị tôi đập cho một trận thì thôi.”

Giang Thành Khải yên tâm gật đầu.

“Này,” Hạ Phi đột nhiên nheo mắt nhìn y, “Tôi hôm qua anh lừa tôi đấy à?”

“Lừa em?” Đầu óc Giang Thành Khải mơ hồ.

“Chẳng phải anh bảo làm một lần sẽ nhớ được sao?” Hạ Phi bất mãn, “Sao tôi vẫn không nhớ gì cả?”

Cơ mặt Giang Thành Khải cứng đờ.

Phải nói cái gì bây giờ, nói rằng đúng là mình lừa hắn sao? Không ngờ Hạ Phi sau khi mất trí nhớ lại đơn thuần thế, nói hai ba câu đã tin thật, còn cùng y làm. Mặc dù quá trình rất sảng khoái, nhưng trong lòng Giang Thành Khải luôn có cảm giác như mình đang đi lừa trẻ em lên giường, đồng thời cũng sợ rằng mình lừa được hắn, người khác cũng có thể lừa được hắn.

Nhưng những lời này có đánh chết y cũng không dám nói ra, chỉ cười khan nhìn Hạ Phi:: “Làm gì có chuyện đó, nhìn anh có giống đang lừa em không?”

Hạ Phi: “Giống.”

“…” Giang Thành Khải vội ho một tiếng, “Tối qua anh cũng chỉ nói là có thể nhớ lại, chứ không nói là nhất định sẽ nhớ lại được, đúng không?”

Hạ Phi cau mày.

Giang Thành Khải nói tiếp: “Cho nên nếu em không nhớ lại được cũng là chuyện bình thường, anh không lừa em.”

Hạ Phi trầm ngâm: “Ừm…”

Hắn tiện tay rút khăn tắm quấn trên hông ném lên giường, đi vào phòng để đồ tìm quần áo.

Giang Thành Khải nhìn hắn lõa thể đi sang phòng thay đồ, trong lòng kinh ngạc, cứ thế là trót lọt rồi?

“Cốc cốc cốc —— “

Cửa phòng bị gõ nhẹ vài cái.

Hạ Phi chỉ mặc một cái quần thò đầu ra từ phòng để đồ, thấy Giang Thành Khải không mảnh vải che thân, đành phải tự đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một thị nữ, trong tay thị nữ bê một bộ quần áo mới, phía trên cùng còn đặt một cái quần lót.

Thị nữ thấy Hạ Phi để trần nửa thân trên, đỏ mặt hồng, cúi đầu cung kính nói: “Điện hạ, ngài Chris bảo tôi đưa tới cho ngài.”

“Được rồi, cảm ơn cô.” Hạ Phi đưa tay lấy quần áo, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, năm, sáu thị nữ nấp sau góc tường chạy ra, bắt đầu tra hỏi thị nữ kia.

“Thế nào thế nào? Có thấy gì không?”

“Có thấy người tối hôm qua Điện hạ mang về không? Dáng người đẹp không? Có cơ bụng không?”

“Mặt mũi thế nào? Ầy… Tự dưng lại đúng hôm tôi không làm ca đêm, nếu không đã được nhịn tận mắt rồi.”

“Chắc chắn là captain, worker làm sao có thể lọt vào mắt Điện hạ nhà chúng ta được. Có biết thân phận người kia thế nào không? Liệu có thành Vương phu không?”

Thị nữ đưa quần áo bị đồng bọn vây hỏi đến ong cả đầu, vất vả lắm mới ngăn được năm sáu cái mồm kia, sẵng giọng: “Các cô hỏi toàn cái vấn đề trên trời gì thế hả! Thân phận của người kia thế nào làm sao tôi biết được! Lúc nãy nhìn qua thấy trên giường Điện hạ có một người vóc dáng rất đẹp, da rám nắng, tiếc là không nhìn được mặt.”

“Ầy… Chỗ quan trọng nhất lại không nhìn được!” Mấy thị nữ khác thổn thức.

Cửa đột nhiên mở ra.

Đám thị nữ vội vàng chạy tán loạn, sợ bị Điện hạ phát hiện bọn họ không chịu làm việc chỉ lo bát quái, chủ đề bát quái lại còn là scandal của Điện hạ!

Mà Hạ Phi và Giang Thành Khải thể chất đều là loại trâu bò, bọn họ rầm rì ngoài cửa cái gì bên trong cũng nghe được hết rồi.

Giang Thành Khải nghe xong còn hỏi: “Em nói xem liệu anh có trở thành Vương phu không?”

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Hạ Phi liếc mắt nhìn y “Trước tiên cứ đưa ra được chứng cứ chứng minh cái vụ chồng chồng mà anh nói đi đã.”

Giang Thành Khải đi theo sau hắn, không khỏi oán thầm: Em không xác định được thân phận của anh mà còn dám cùng anh lên giường, em học xấu!

Hai người đi ra ngoài vương cung, trên đường gặp phải Hạ Kỳ đang đi tắm nắng.

Chris đứng phía sau đẩy xe lăn cho lão đại, nhìn thấy Hạ Phi và Giang Thành Khải đến thì trợn mắt nhe răng.

“Ba, chào buổi sáng.” Hạ Phi gật đầu với Hạ Kỳ.

“Sao hôm nay dậy sớm thế.” Hạ lão đại vui vẻ đáp, tầm mắt dừng lại trên người Giang thiếu tướng, “… Vị này là?”

Giang Thành Khải tiến lên một bước, đứng ngang với Hạ Phi: “Hạ Kỳ tiên sinh, chào ngài, tôi là chồng của con trai ngài.”

Hạ Phi: “…”

Mẹ nó…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK