Sau đó hắn mới biết, biểu tượng kia là của phái Al, đây là cửa hàng do phái này mở, chuyên bán thành phẩm của học trò. Có lẽ Giang thiếu tướng biết Phổ Nhạc đại sư rất ưu ái hắn, cho nên mới dẫn hắn tới đây.
Độ hảo cảm của Hạ Phi đối với Giang thiếu tướng lại tăng thêm 10 điểm.
Ầy, nếu Giang thiếu tướng mà là một em gái xinh đẹp thì tốt rồi, hắn nhất định sẽ lập tức đi phá thai rồi sống với y cả đời.
Vào trong cửa hàng, lần này người ra tiếp đón bọn họ không phải là “em gái” lần trước, nhưng Hạ Phi vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, chỉ sợ lại gặp phải một “em gái” chuyển giới thứ hai. Cũng may em gái này đúng là em gái, mở miệng nói chuyện là giọng nữ nhẹ nhàng ngọt ngào, hắn mới dám yên tâm mà thở ra một hơi.
Đúng lúc này, một giọng nam thô ráp như âm hồn bất tán từ xa xa truyền tới.
Hạ Phi nghe mà nghẹn một bụng khí, sắp tắt thở luôn.
Giang Thành Khải thấu hiểu vỗ vỗ lưng cho hắn.
“Em gái” sung sướng chạy như bay đến trước mặt Hạ Phi, đưa cho hắn một con gấu bông rất to, “Chúc mừng cậu, thẻ mộng cảnh lần trước cậu đưa tới trưa hôm nay đã bán rồi! Ba mươi vạn, sau khi trừ khoản chiết khấu số tiền chênh lệch còn lại chắc chắn sẽ được gửi đến tài khoản của cậu ngay.”
Biểu tình ghét bỏ trên mặt Hạ Phi lập tức biến thành kinh hỉ, “Ba mươi vạn? Không phải là hai mươi vạn sao?”
“Lần trước quên chưa nói với cậu,” “Em gái” sờ sờ con gấu một lúc mới lưu luyến buông tay, ngẩng đầu làm một động tác lan hoa chỉ, “Cửa hàng chúng tôi có cả trang bán online, trước khi bán sẽ tung một đoạn trailer khoảng 1 phút, khách hàng nào thích thì sẽ ra giá. Nếu có nhiều người cùng ra giá thì sẽ chọn giá cao nhất, vì hiện tại cậu chưa nổi tiếng lắm nên chỉ nâng lên so với giá ban đầu được mười vạn, nhưng sau này chắc chắn giá sẽ còn lên nữa.”
“Như bây giờ đã tốt lắm rồi,” Hạ Phi vội nói, “Tôi chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên thử làm lại thu được thành quả như thế này.”
“Em gái” e thẹn liếc mắt đưa tình với hắn: “Hạ tiên sinh cậu khiêm tốn quá, không biết khi nào cậu có thể tiếp tục đưa đến sản phẩm thứ hai?”
“Bây giờ ” Hạ Phi móc trong túi ra hai tấm thẻ, “Hai cái.”
“…” “Em gái” che miệng, không thể tin nổi nhìn chằm chằm tay hắn.
Hạ Phi cau mày: “Sao thế?”
“Em gái” lắp ba lắp bắp: “Không, không có gì.”
Em gái hàng thật bên cạnh cũng cực kỳ kinh ngạc.
Ba ngày hai tấm thẻ mộng cảnh cao cấp, đây đến cùng là cái thể loại tinh thần lực gì!
Quá đáng sợ rồi!
Quả nhiên là vợ của Giang thiếu tướng!
Nhân viên cửa hàng này đều thuộc đội ngũ fan não tàn của Giang thiếu tướng, đương nhiên cũng biết Hạ Phi đang là nhân vật đang hot nhất trên Tinh bác. Bọn họ theo Giang Hạ đảng, cực kỳ ủng hộ couple quốc dân, cho nên thái độ đối với Hạ Phi vô cùng nhiệt tình thân mật.
Vì thế dưới sự cộng hưởng từ nhiều mặt, thẻ mộng cảnh thứ hai và thứ ba do Hạ Phi làm ra nhanh chóng được bán ra.
Sau đó hắn và Giang thiếu tướng cùng đi đến quân bộ.
Trụ sở quân bộ và cung điện hoàng gia chia nhau một cái ở phía đông một cái ở phía tay thành phố, hoàng gia phụ trách các vấn đề chính trị, quân bộ phụ trách các vấn đề an ninh quân sự, có thể gọi là lưỡng quyền phân lập.
Trụ sở quân bộ là một tòa nhà cao chọc trời.
Lúc xe huyền phù đi vào bãi đậu xe ngầm, Hạ Phi trong lòng vẫn chưa hết kinh hãi.
Cũng không phải là tòa nhà này trông có cái gì kỳ dị, chỉ là nó tản ra một loại khí thế hùng tráng đầy áp bức, hắn kiếp trước chỉ là một công dân gương mẫu sống trong thời bình, còn chưa được trải qua chiến tranh bao giờ, bị khí thế này dọa cho phát hãi. Không chỉ thế, từ lúc vào trong trụ sở, Hạ Phi từ sâu trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác căm ghét đến cùng cực, khiến cho hắn cả người đều không ổn.
Giang Thành Khải đỡ Hạ Phi xuống xe, phát hiện lòng bàn tay hắn đầy mồ hôi lạnh, vội hỏi: “Sao thế?”
Hạ Phi đè xuống cảm giác chán ghét khó hiểu trong lòng, lắc đầu.
Giang Thành Khải lo lắng nhìn hắn, cũng không nói thêm gì nữa.
Cả trụ sở có tổng cộng 22 tầng, phòng làm việc của Giang thiếu tướng ở tầng 18.
Tầng cao nhất là phòng làm việc của ba vị Thượng tướng Bộ trưởng quân bộ —— trong đó có Giang Trấn.
Tầng 21 là phòng hội nghị, tầng 20 là phòng hồ sơ cơ mật, tầng 19 là phòng làm việc của cấp Trung tướng, tầng 18 là phòng làm việc của cấp Thiếu tướng.
Từ thang máy rẽ sang phòng thứ ba là phòng làm việc của Giang thiếu tướng, trên cửa có treo bảng tên và quân hàm.
Lúc Giang Thành Khải và Hạ Phi đi đến, có một sĩ quan đang ôm một chồng văn kiện đứng đợi ngoài cửa.
“Có chuyện gì vậy?” Giang Thành Khải hỏi.
Sĩ quan vừa quay đầu lại nhìn thấy Hạ Phi thì lập tức sửng sốt, cả người đều cứng ngắc.
Hạ Phi rất mờ mịt, lẽ nào nguyên chủ có quan hệ gì đó với người này, hắn thử thăm dò “Này” một tiếng.
Sĩ quan vèo một cái đỏ mặt.
Hạ Phi: “…”
Biết tại sao rồi.
Giang Thành Khải cũng đoán được tâm tư của sĩ quan kia, không vui nhíu mày, lạnh lùng nói: “Từ thiếu úy!”
“A… Dạ? Có! Thiếu tướng!” Từ thiếu úy vội hô, “Thượng úy Ford đã đưa hồ sơ của hai nạn nhân vừa mới chết đến rồi.”
Giang Thành Khải gật đầu, quay người mở cửa: “Mang vào trong đi.”
Hạ Phi đi theo sau y, lúc đi ngang qua Từ thiếu úy, hắn không nhịn được lại chăm chú nhìn người ta thêm một cái, lẽ nào sắc đẹp của mình kinh thiên động địa đến mức ai vừa nhìn thấy cũng nhất kiến chung tình? Quá hoang đường rồi!
Từ thiếu úy mặt càng đỏ hơn, hai mắt đảo lung tung, không dám nhìn thẳng mặt Hạ Phi.
Cũng may Hạ Phi chỉ nhìn một cái rồi lại quay đi luôn, nếu không trên mũi Từ thiếu úy chắc chắn sẽ xuất hiện thêm hai vệt máu.
Giang Thành Khải ngồi xuống bàn làm việc, Hạ Phi đi ra chỗ ghế sô pha, Từ thiếu úy trình hồ sơ lên.
Giang thiếu tướng lật được hai trang, phát hiện Từ thiếu úy vẫn lén lút liếc nhìn Hạ Phi. Mà đương sự bị nhìn cũng chẳng ngại ngùng gì, thậm chí còn vui vẻ nhìn lại, khiến mặt Từ thiếu úy đỏ đến sắp xuất huyết.
Giang thiếu tướng bùng nổ.
Y đặt mạnh tập hồ sơ lên bàn, nói: “Từ thiếu úy còn chuyện nữa không?”
Từ thiếu úy hoàn hồn, vội vã lắc đầu.
“Vậy cậu đi xuống làm việc đi.”
Từ thiếu úy không dám chống đối mệnh lệnh, đành phải gật đầu, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối rời đi.
Giang thiếu tướng ngang nhiên dẫn mỹ nhân đến quân bộ, đây là tình tiết muốn xác thực tin đồn ngoại tình sao? Không không không, Giang thiếu tướng chắc chắn không phải người như thế… Nhưng mà sao mỹ nhân kia lại yêu nghiệt thế QAQ! Mồ hôi trên mặt cũng đẹp đến run rẩy QAQ!
Trong phòng làm việc ——
Giang Thành Khải không vui nhìn về phía Hạ Phi, khoanh tay nói: “Sao cậu vừa đến đã dụ dỗ người khác thế?”
Hạ Phi chẳng hiểu ra sao: “Tôi như thế lúc nào?!”
Giang Thành Khải: “Vừa nãy cậu quăng mị nhãn với cậu ta.”
Hạ Phi: “…”
Hạ Phi lật bàn: “Tôi rõ ràng chỉ nhìn anh ta thôi! Quăng quăng em gái anh!”
Giang Thành Khải nói: “Thấy chưa, cậu tự thừa nhận là có nhìn cậu ta.”
Hạ Phi: “… Giang thiếu tướng anh cũng bao nhiêu tuổi đầu rồi sao lại ấu trĩ như thế hả, tôi nhìn ai thì liên quan gì đến anh?”
Giang Thành Khải nghẹn một chút, nói: “Chúng ta là vợ chồng.”
Hạ Phi bổ sung: “Hữu danh vô thực.”
Giang Thành Khải nói: “Tôi không ngại thành thực.”
Hạ Phi lập tức trốn ra sau sô pha, đầy mặt lên án: “Quả nhiên anh vẫn mưu đồ quấy rối tôi!”
Giang Thành Khải: “…”
Hạ Phi ngồi dưới đất khóc: “Bắp cải nhỏ úa vàng trên đất, hai ba tuổi đã không còn mẹ1…”
Giang Thành Khải: “…”
Thực ra Hạ Phi chỉ là tiện miệng hát tầm bậy thôi, Giang thiếu tướng lại tưởng hắn khổ sở hoàn cảnh của bản thân, lập tức đau lòng.
Hắn bận nói: “Được rồi được rồi, cậu đừng khóc, tôi không nói nữa.”
Hạ Phi ngừng lại, nghi ngờ nhìn sang.
Giang Thành Khải bất đắc dĩ nói: “Tôi không bắt nạt cậu, cậu cũng đừng đau lòng những chuyện trước đây nữa, sau này mọi chuyện đều có tôi rồi, tôi sẽ không để ai làm tổn thương đến cậu.”
Hạ Phi: “…”
Mẹ nó, thánh mẫu mode-on à!
Hạ Phi trong lòng có hơi nhộn nhạo, nhưng vẫn muốn làm mình làm mẩy, vì thế hắn ngạo kiều nói: “Ai quan tâm.”
Giang Thành Khải: “…”
Y đang thâm tình như thế sao hắn lại có thể phũ phàng như vậy!
Trái tim thủy tinh của Giang thiếu tướng vỡ vụn.
Hạ Phi nói tiếp: “Cái kia, hồ sơ nạn nhân vừa đưa đến là của án mạng lúc sáng anh nói đúng không? Có thể cho tôi xem không?”
Giang thiếu tướng ngờ vực: “… Cậu?”.
“Này, anh đây là cái ánh mắt gì thế hả!” Hạ Phi tạc mao, “Đừng có nhìn tôi như thế, khi còn bé tôi có biệt danh là Conan đấy!”
Khi còn bé mà Hạ Phi đang nói đương nhiên là kiếp trước của hắn.
Kiếp trước hắn không giữ mắt cẩn thận, sáu tuổi đã phải đeo kính, được cái đầu óc lại rất thông minh, là đứa khôn ngoan nhất trong một đám nhóc con. Các bạn nhỏ khác mất đồ, đều là hắn tìm giúp. Lớn thêm chút nữa, con chó Miêu Miêu nhà hàng xóm đi lạc cũng là nhờ hắn lần theo dấu vết tìm về được. Thậm chí lúc thi đại học Hạ Phi còn định đăng ký nguyện vọng 1 là trường cảnh sát, nhưng ý định này bị người trong nhà kịch liệt phản đối, cuối cùng giấc mơ làm cảnh sát cứ thế chết yểu.
Trọng sinh, gả cho một thiếu tướng, còn gặp được án mạng, Hạ Phi nhiệt huyết sôi trào.
Dù gì hắn cũng là dệt mộng sư, giải quyết án mạng thế này hoàn toàn không có vấn đề!
Hắn hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề là, hai cái này thì có liên quan gì?!
Giang thiếu tướng không hiểu Conan là gì, nhưng cũng hiểu được ý hắn là muốn giúp, chần chừ nói: “Cũng không phải không được, chỉ là cậu…” Thật sự ổn chứ?
Nửa câu sau biến mất trong ánh mắt chờ mong của Hạ Phi.
Giang thiếu tướng yên lặng đem hồ sơ trong tay đưa sang, Hạ Phi đắc ý cầm lấy.
Giang thiếu tướng đáng thương, còn chưa theo đuổi được vợ đã bước chân vào con đường thê nô một đi không trở lại rồi! Thật là bi ai quá đi!
Hạ Phi ban đầu cũng chỉ muốn xem thử một chút, nhưng càng xem chân mày của hắn nhíu càng sâu.
Hai nạn nhân này, thật sự phải nói là… Quá ưu tú! Anh em sinh đôi, là học viên năm thứ ba, thể chất cấp A, tinh thần lực cấp A, kết quả toàn khoa xếp loại ưu, quả thực chính là điển hình của con nhà người ta, là cái loại đi ra đường nhất định sẽ bị người người hô đánh. Nhưng hai học viên cực kỳ ưu tú xuất sắc này, lại bị sát hại bằng một phương thức cực kỳ tàn nhẫn.
Khắp người tổng cộng có 36 vết chém, nhưng chỉ có duy nhất một vết chém chí mạng, mắt bị móc, lưỡi cũng bị cắt, có thể thấy trước khi chết đã đau đớn đến mức nào. Trong hồ sơ có bao gồm cả ảnh chụp hiện trường và thi thể, Hạ Phi mới nhìn một cái đã thấy buồn nôn. Thế này mà cũng gọi là người ấy hả! Thi thể của hai thanh niên đang ở độ tuổi thanh xuân đáng nhẽ phải khỏe mạnh cường tráng lại khô quắt như thi thể của hai ông già 90 tuổi, da trên người đều nhăn nheo dúm dó, vẻ mặt nhăn nhó, cực kỳ thống khổ.
Quan trọng nhất là, hai người này chết trong phòng mình!
Nói cách khác, hung thủ có thể tránh thoát tất cả hệ thống an ninh và những người khác trong nhà, đi thẳng vào phòng giết chết hai người này, năng lực của kẻ này phải đáng sợ đến mức nào! E là ngay đến cả Giang thiếu tướng cũng không làm được như thế!
Giang Thành Khải thấy sắc mặt Hạ Phi trắng bệch, vội vàng gấp hồ sơ lại, đỡ hắn ngồi xuống.
Giọng nói của y có chút trách móc: “Đã bảo nếu không chịu được thì đừng có cố rồi!”
Hạ Phi tức giận lườm y: “Thi thể đã chôn cất chưa?”
Giang Thành Khải giật mình, lắc đầu: “Vẫn đang giữ lại để điều tra.”
Hạ Phi nói: “Đưa tôi đi xem.”
Giang Thành Khải từ chối thẳng thừng: “Không được! Nơi như thế không thích hợp để cậu nhìn.”
Hạ Phi rất kiên định: “Đưa tôi đi.”
Giang Thành Khải đang muốn nghiêm khắc từ chối, lại nhìn thấy trong mắt Hạ Phi đột nhiên lóe lên chút ánh sáng, lời ra đến miệng cuối cùng lại thành: “… Được rồi.”
…
Trên xe huyền phù——
Giang Thành Khải hận không thể tát cho mình mấy phát.
Y tại sao lại đột nhiên lại ngơ người mà đồng ý cho Hạ Phi đi? Y dám khẳng định chắc chắn, mình tuyệt đối không phải là bị Hạ Phi sắc dụ mà nói thế! Giang Thành Khải nhớ rõ ban nãy y nhìn thấy trong mắt đối phương lóe lên một chút ánh sáng, sau đó… không thể khống chế được bản thân.
Chuyện này… Hạ Phi không phải là…
Giang thiếu tướng hồi tưởng lại sự kiện “Oanh ca môn” chấn động liên bang một thời, lập tức lắc đầu.
Hạ Phi làm sao có thể có năng lực đáng sợ như vậy được!
… Kể cả cho dù có cậu ấy cũng nhất định sẽ không dùng với mình!
Giang Thành Khải tự thôi miên bản thân, lái xe huyền phù tới viện pháp y.
Thảm án hai anh em nhà Ford là vụ án mới nhất, nên thi thể vẫn đang để trong phòng giải nghiệm, chưa bị chuyển đi.
Giang Thành Khải vừa đi vào chỗ để thi thể, Bách Dương đã nghe tin chạy ra.
Bách Dương là bạn thân của Giang Thành Khải, là một worker, phụ trách bên quân y, vụ án lần này chủ yếu do anh ta khám nghiệm và giám định.
Bách Dương nghe nói Giang Thành Khải dẫn theo người đến, cực kỳ kinh ngạc, cũng rất tò mò thân phận của Hạ Phi.
Giang thiếu tướng trực tiếp giới thiệu luôn: “Bách Dương, đây là Hạ Phi, vợ tôi. Hạ Phi, đây là Bách Dương, bạn tốt của tôi.”
Hạ Phi trừng y một cái, cùng Bách Dương chào hỏi.
Bách Dương mặt hơi tròn, nhìn bề ngoài trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, trông chỉ như học sinh cấp ba.
Bách Dương khẽ mỉm cười với Hạ Phi, lộ ra lúm đồng tiền bên má: “Hai người đến có việc gì?”
Nếu như một mình Giang Thành Khải đến, tám chín phần là vì vụ án, nhưng bây giờ y lại dẫn theo cả vợ đến, Bách Dương cũng không rõ lắm hai vợ chồng nhà này kéo nhau đến đây để làm gì.
Giang Thành Khải nói ra đáp án kinh người: “Chúng tôi đến xem nạn nhân.”
“Hai người?!” Bách Dương trợn ngược đôi mắt vốn đã rất to, nhìn qua có hơi doạ người, trông như sắp rớt cả ra, “Thế có được không, tôi sợ vợ cậu không chịu nổi mấy tình cảnh kia.”
Hạ Phi kiên định nói: “Tôi không sao.”
Hai anh em này chết quá thê thảm, nếu như có thể giúp được chút gì đó để bọn họ yên nghỉ, hắn tuyệt đối sẽ không từ chối!
Bách Dương còn muốn khuyên nhủ thêm vài câu, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt nhạt màu kiên định kia, không tự chủ được mở miệng: “Vậy được rồi”.
Giang Thành Khải thăm dò nhìn ánh mắt Hạ Phi, trong lòng lại càng nghi hoặc.
Hạ Phi lại không để ý đến vấn đề này, nhận được câu trả lời đồng ý liền nhanh chóng đi theo Bách Dương đến phòng khám nghiệm tử thi.
Hai bộ thi thể được nhân viên công tác đẩy vào phòng, nằm ngay ngắn trên bàn giải phẫu lạnh băng, trên người che kín vải trắng.
Vừa bước vào phòng khám nghiệm, đột nhiên có thứ gì đó đánh sâu vào đại não Hạ Phi.
Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, một loạt những hình ảnh không theo trình tự ồ ạt tràn vào trong óc hắn, Hạ Phi vẻ mặt nhăn nhó, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, thần trí mơ hồ ngã xuống đất.
_______________
Chú thích:
(1): đoạn Hạ Phi hát là đoạn đầu tiên trong bài “Bắp cải nhỏ”, một bài đồng dao của TQ