“Trước khi nó đánh thức con bé,” Olivia thêm vào. “Và con bé đó chắc chắn là đứa bé đã bị đanh cắp.”
“Vậy tức là, dù gì đi nữa thì món đồ trong thùng vẫn còn giá trị,” Billy xen vào, “vì tác dụng gì gì của nó. Kiểu một loại bùa...”
”Hừm,” Olivia rung đùi. “Mấy người biết tớ nghĩ gì không?” Rồi không đợi hai đứa con trai hỏi, nó nói luôn. “Tớ nghĩ rằng Manfred đã thôi miên con bé. Có lẽ con bé đã bị thôi miên suốt từ hồi bị đánh cắp, bị đánh đổi, hay bị sao đó. Nhưng trò thôi miên này đang mất dần linh nghiệm, cho nên Manfred cứ phải liên tục thôi miên, để bảo đảm con bé không tỉnh lại và chạy trốn, hoặc nhớ ra mình thực sự là ai.”
“Olivia, bồ thiệt là thông minh,” Charlie reo lên. “Thực tình, có dạo mình nghĩ con bé đó chính là bồ.”
“Tớ à? Không đời nào. Ai thôi miên là tớ biết ngay,” Olivia toét miệng cười. “Tuy nhiên tớ dám chắc tớ có thể tìm ra con bé đó là ai.”
“Bằng cách nào?” Charlie hỏi.
“Quan sát thôi. Chuyện này tớ siêu lắm. Nếu đứa bé bị đem đi đổi cách đây tám năm, lúc ấy nó mới gần hai tuổi, thì giờ nó phải cỡ bằng tuổi tụi mình. Chắc chắn con nhỏ đó cũng có phép thuật, thế nên giáo sư Bloor mới muốn bắt nó. Vậy thì, để coi ai có những đặc điểm giống như tớ mô tả nào? Đám phép thuật đằng ấy có mấy người đâu nhỉ?”
“Mười hai,” Billy đáp, “Năm người là nữ. Zelda quá lớn, chị ấy mười ba rồi. Beth cũng vậy. Chỉ còn lại Dorcas, Emilia và Bindi.”
“Không thể là Dorcas,” Olivia tuyên bố. “Nhỏ đó hoạt bát, vui vẻ. Tớ chưa bao giờ thấy ai bị thôi miên mà lại thế cả.”
“Emilia,” Charlie la lên. “Tất nhiên rồi. Nghĩ mà coi. Lúc nào trông nó cũng như đang mê man sao đó, và nó có vẻ sợ giáo sư Bloor nữa.”