Ông cậu Paton nói vọng xuống là không thấy đói chút nào, thế là con Hạt Đậu lãnh phần của Ông cậu. Ngoại Maisie đắn đo không biết có nên chừa lại một chút thức ăn cho nội Bone hay không. Gần như chưa khi nào bà ấy nằm trên giường lâu như vậy, ngoại Maisie nhận xét.
Charlie cười tủm tỉm. “Sao ngoại không để Hạt Đậu xơi nốt đồ ăn còn lại cho rồi? Con đảm bảo nó muốn chén luôn phần của nội Bone đấy.”
Ngoại Maisie tán thành, và thế là con Hạt Đậu hăng hái dọn sạch phần ăn trưa thứ hai.
Benjamin ở lại tới bữa trà. Đó là lúc nội Bone thức dậy. Bà loạng choạng bước xuống lầu trong cái áo choàng xám.
“Chuyện gì thế này?” bà gắt gỏng. “Đã bốn giờ rồi. Sao không ai gọi ta dậy?”
“Bà đang mệt mà, Grizelda,” ngoại Maisie trả lời. “Chúng tôi không muốn đánh thức bà.”
“Mệt? Mệt? Ta chẳng bao giờ thấy mệt cả,” nội Bone nổi cáu.
Benjamin và Charlie liền trốn ra vườn, ở đó chúng chơi tất cả những trò mà Hạt Đậu ưa thích. Sau một lúc thì mọi thứ dường như đều trở lại giống y chang những dịp cuối tuần ngày xưa, như thể không có gì thay đổi từ khi chúng gặp nhau lần đầu, lúc cả hai mới lên 5. Kể từ đó, Hạt Đậu đã bự con lên rất nhiều.
Nhưng, tất nhiên là đã có những đổi thay. Ngày mai Charlie phải trở về Học Viện Bloor, và tối nay, một người hoàn toàn xa lạ sẽ đến chăm sóc Benjamin.
“Bồ có muốn mình đưa bồ về không?” Charlie hỏi khi bạn nó quyết định nên về nhà.
Benjamin lắc đầu, “Không sao đâu mà,” nó trả lời. “Mình đã có Hạt Đậu rồi.”