Một cơn gió rùng mình rít qua tai Charlie và nó bỗng tự hỏi liệu cuộc bám gót nửa đêm này của mình sẽ đưa đến đâu. Rốt cuộc ông cậu Paton vẫn chưa hóa thành ma cà rồng hay biến thành người sói. Có thể ông chỉ thấy sung sướng khi được ở trong bóng đêm mà thôi. Charlie đang định quay lại, tìm đường về nhà thì bỗng nhiên ông cậu Paton dừng phắt lại. Ông đứng cách một cột đèn chừng một mét, và từ ông phát ra tiếng vo vo kiểu gì đó rất lạ. Chính xác thì không phải tiếng vo vo, vì Charlie không thể nghe rõ được. Đúng hơn là một cảm giác vo vo, như thể không khí quanh ông ngập tràn một thứ âm nhạc không tiếng động.
Ánh sáng từ bóng đèn bỗng rực sáng hơn, sáng lóa đến nỗi Charlie gần như không nhìn thẳng vô nó được.Thế rồi một tiếng "crắc" bé xíu, bóng đèn vỡ tan, những mảnh thủy tinh sáng lóa rơi lả tả xuống đất. Charlie há hốc miệng kinh ngạc. Nó dụi mắt. Không chừng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên: có thể đúng lúc ông cậu nó đứng đó thì bóng đèn nóng quá, thủy tinh không chịu được mà vở ra thôi.
Ông cậu Paton bước tiếp và Charlie đi theo, vẫn núp sau những thân cây. Khi tới một cột đền nữa, ông cậu chậm bước lại, nhưng lần này, mặc dù bóng đèn trở nên sáng lóa dữ dội, ông vẫn bước ngang qua trước khi cái bóng thủy tinh vỡ tan. Rồi sau đó, không hề quay đầu lại, ông nói:
"Tại sao lại bám theo ta?"