"Ngoại với mẹ ra cửa hàng không lâu đâu," cô bảo Charlie. "Con có muốn mẹ lấy tấm hình về lại không?"
Charlie hầu như đã quên phéng tấm thiệp sinh nhật của Benjamin. không rõ vì sao lúc này nó hơi do dự, thấy mất tấm hình luôn cũng được.
"Thôi," nó đáp. "Nhưng mẹ mua cho Benjamin một tấm thiệp sinh nhật được không? Chắc con không dùng hình con Hạt Đậu nữa đâu."
Ngoại Maisie và mẹ vừa đi khỏi, Charlie tót lên lầu, vớ lấy chiếc phong bì màu cam. Nó mới mở phong bì, rút tấm hình ra thì nghe có tiếng chuông cửa. Chẳng ai ra mở. Chắc chắn nội Bone đã ra phố, còn Ông cậu Paton thì ban ngày đến chuông điện thoại còn không trả lời nửa là chuông cửa.
Vẫn cầm tấm hình trên tay, Charlie lao xuống mở cửa. Một người đàn ông lạ hoắc đứng ngay bậc thềm. Lạ hơn nữa, có ba con mèo quấn quanh chân ông.
"Onimous và những Con mèo lửa," người đàn ông tự giới thiệu. "Đội diệt chuột." Ông moi từ chiếc áo khoáng giả lông ra một tấm thiếp.
"Onimous?" Charlie hỏi.
"Phải," người đàn ông nói. "Onimous. Có hơi khác một tí. Orvil Onimous."
Ông cười với Charlie một nụ cười thật rộng, phô cả hàm răng sắc bóng. "Tôi tin là nhà ta đang có vấn đề. Chuột hả?"
Đoạn ông thực hiện một cú nhảy thật tức cười, rồi đáp xuống ngay cạnh Charlie.
"Cháu không biết," Charlie đáp. Nó vẫn được dặn là không để cho người lạ vô nhà. Nhưng cái ông này đã lọt vô nhà mất rồi. Nó hỏi : "Có người gọi ông đến hả?"
"Có một cái gì đó gọi tôi đến. Ngay lúc này thì tôi không thể nói được đó là thứ gì. Có thể cậu sẽ không tin tôi."
"Thật thế á?" Charlie nổi cơn tò mò.
Lũ mèo nãy giờ vẫn theo bén gót ông Onimous, giờ đi đi lại lại vơ vẩn dọc hành lang dọc hành lang ở cửa ra vô. Chúng là những con mèo lạ lùng nhất. Con đầu tiên màu đồng rực, con thứ hai màu cam tươi và con thứ ba màu vàng chói. Con màu đồng có vẻ như biết Charlie. Nó đứng lên trên hai chân sau và lắc nắm cửa nhà bếp cành cạch.