"Giờ tụi mình có đến tiệm cô Ingledew nữa không?" Benjamin hỏi.
"Mình thấy không khỏe," Charlie lẩm bẩm, cố nhấc đôi chân. Benjamin lo lắng quá, nó chưa nghe thằng bạn mình nói như thế bao giờ. Charlie vẫn luôn khỏe mạnh mà.
Khi hai đứa quay về nhà, qua những con đường lổn nhổn hạt mưa đá, Charlie bắt đầu lảm nhảm về việc lái xe qua một khu rừng, và một chiếc xe xanh da trời lộn nhào xuống hầm đá. Benjamin nghĩ là Charlie đang bị mộng du hoặc phát rồ. Nó vẫn không hiểu được gì trong những lời Charlie nói, cho đến khi bất ngờ Charlie dừng lại và, chộp lấy cánh tay nó. Charlie nói. "Đó là điều đã xảy ra với ba mình, Benjamin à. Ba mình đã lái xe lao xuống một hầm đá."
"Thật không?" Benjamin ngạc nhiên. "Mình cứ thắc mắc hoài. Thật ra có lúc mình nghĩ là ba của bồ bỏ đi."
"Không phải," Charlie quả quyết. "Ba mình đã bị giết."
Benjamin không biết phải nói gì trước điều này. Cuộc sống của Charlie dạo này bỗng nhiên trở nên không chỉ rối rắm, mà còn nguy hiểm nữa. Đến đây thì chúng về tới nhà Charlie, và Benjamin quyết định tốt nhất nên để thằng bạn mình nghỉ ngơi. Vả lại, nó đã nghe tiếng con Hạt Đậu sủa inh ỏi. Nó hy vọng con chó không sủa suốt từ lúc nó đi tới giờ.
"Thôi để chuyện cái thùng mai hẵng tính," Benjamin nói. "Mình sẽ đến vào giờ học nhạc của bồ."
"Giờ học nhạc nào ?" Charlie coi bộ không hiểu.
"Fidelio Gunn ấy mà," Benjamin ân cần nhắc.
"Ừm." Gương mặt nhợt nhạt của Charlie đang dần hồng trở lại. "Được rồi. Hẹn mai gặp lại, Benjamin."
Charlie khó nhọc lết lên những bậc cấp nhà số 9. Trong nhà im ắng. Mùi đồ ăn ngoại Maisie nấu phảng phất trong hành lang, nhưng thay vì khiến cho Charlie cảm thấy đói lại khiến bụng nó quặn lên.
Nó lên lầu và nằm vật ra giường. Chắc là mấy người sau khi bị mổ xong cũng cảm thấy như thế này đây, Charlie nghĩ, như thể họ không còn kết nối hoàn toàn với thế giới thực nữa.