"Con đây mà, Ông cậu Paton," Charlie nói. "Con xin lỗi đã quấy rầy Ông cậu, nhưng con có chuyện này hết sức rắc rối cần được giúp đỡ."
"Vậy thì vô đi," Ông cậu Paton nói trong tiếng thở dài.
Charlie bước vô. Phòng Ông cậu trông còn hỗn độn hơn lần trước. Vài mẩu giấy còn mắc cả vô tay áo ông.
"Chuyện gì?" Ông cậu Paton hỏi.
Charlie đặt cuốn tập lên bàn ông.
"Nội Bone kêu con phải trả lời toàn bộ những câu hỏi này trong một tuần. Hơn năm trăm câu."
Ông cậu huýt gió, và nói "Một yêu cầu quá sức đấy, Charlie."
"Làm sao con làm được, Ông cậu Paton?"
"Mày sẽ cần rất nhiều giấy."
"Thôi mà. Nghiêm túc đi mà," Charlie đau khổ nói.
"Ta coi là mày đang xin ta giúp đỡ đi," Ông cậu Paton đò đưa. "Nếu vậy thì ta cũng không thể bỏ công việc của ta hôm nay được. Nhưng ngày mai chắc chắn ta sẽ làm những gì có thể làm được cho mày. Kiến thức bách khoa của ta cũng đáng kể đấy. Chúng ta sẽ giải quyết đống này gọn gàng thôi, ta chắc đó." Ông cậu vỗ vỗ lên tập giấy đen. "Bây giờ thì đem cái thứ xấu xa này đi đi, và để cho ta yên."
"Con cám ơn, Ông cậu Paton. Cám ơn, cám ơn Ông cậu!"
Lòng tràn trề biết ơn, Charlie nhảy vụt ra cửa, nhưng lần này, trước khi ra khỏi, nó không thể kìm được, hỏi:
"Chính xác thì công việc của Ông cậu là gì vậy?"
"Ta đang viết một cuốn sách," Ông cậu trả lời mà không nhìn lên. "Lâu nay ta vẫn viết, và chắc chắn sẽ viết mãi."
"Sách về cái gì ạ?"
"Lịch sử, Charlie." Ông cậu Paton giờ đang viết lia lịa một cách giận dữ vô một cuốn sổ. "Lịch sử dòng họ Yewbeam và ông tổ của họ là Vua Đỏ."
Lại là Vua Đỏ.
"Ông ta là ai vậy?" Charlie hỏi.
"Ông ta là ai à?" Ông cậu Paton nhìn Charlie chằm chằm, như thể không trông thấy nó, như thể ý nghĩ của ông đang ở tận đẩu tận đâu. "Một ngày nào đó, ta sẽ kể cho mày nghe nhiều hơn. Còn bây giờ, tất cả những gì ta có thể nói là, ông ấy là một vị vua... đã biến mất."