“Hạt Đậu có thể sẽ chết lúc cháu vắng nhà,” nó khóc.
“Vớ vẩn,” bà Yewbeam cố sức kéo Benjamin lên phòng nó.
“Không! Không! Không!” nó gào lên.
Bà ta mang quần áo của nó xuống lầu và cố bắt nó thay quần áo. Nó chống cự và vùng vẫy. Bà ta tát tai, xô đẩy và kéo giật nó.
“Cứu tôi với!” Benjamin hét lên, cho dù nó không biết mình đang cầu cứu ai.
Và rồi nhớ lại những lời Charlie đã dặn, nó vọt ra cửa trước, nhảy xuống mấy bậc thang, vẫn mặc nguyên đồ ngủ, phóng qua đường đến nhà số 9, đấm vào cửa thình thình.
Cửa mở tung, Benjamin ngã dúi vào hành lang. Nó ngẩng lên thì nhận ra trước mắt là gương mặt quàu quạu của nội Bone.
“Mày đang làm trò gì thế hả, Benjamin Brown?” nội Bone hỏi.
“Con muốn gặp Ông cậu Paton,” Benjamin vừa đáp vừa ráng gượng dậy. “Ông Paton Yewbeam ạ.”
“Ông ấy không rảnh cho mày gặp đâu,” nội Bone nói.
“Ông rảnh mà,” Benjamin nói rồi gọi toáng lên “Ông cậu Paton ơi!”
“Suỵt!” nội Bone ra lệnh.
Mấy cánh cửa trên lầu đồng loạt mở ra, ngoại Maisie và mẹ Charlie từ trên đầu cầu thang nhìn xuống.
“Benjamin, chuyện gì đó con?” mẹ Charlie hỏi.
“Con chó của con bị tấn công. Con cần Ông cậu Paton của Charlie,” Benjamin hét lên.
Khi hai người phụ nữ bắt đầu chạy xuống chỗ Benjamin, thì Ông cậu Paton xuất hiện ở bậc thang trên cùng, khoác áo choàng nhung đỏ.
“Ai cần ta vậy?” ông hỏi.
“Con! Con ạ, ông Yewbeam ơi!” Benjamin rối rít. “Con chó của con bị thương. Nó chết mất. Ông làm ơn giúp con với được không?”
Ông cậu Paton lao ào xuống phóng ra cửa trước.
“Paton, cậu chưa thay quần áo chỉnh tề,” nội Bone nhắc theo.
“Vớ vẩn!” Ông cậu Paton nói.