Nồi canh trên bếp phát ra mấy tiếng ‘lục bục’, báo hiệu canh sắp chin rồi. Đúng vào lúc ấy, điện thoại di động trong túi cậu bỗng vang lên.
Vân Mộ Hoa nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến một thanh âm có phần quen thuộc.
“Mộ Hoa đó sao?”
“Vâng, xin hỏi ai đấy ạ?” Vân Mộ Hoa cảm thấy thanh âm của người phụ nữa này rất quen, nhưng lại không nhớ ra rốt cuộc bà là ai.
“Bác là mẹ của Âu Dương Thụy.” Người phụ nữ ở bên kia điện thoại cười cười, nói.
À, khó trách giọng nói lại quen thuộc như thế. Vân Mộ Hoa không biết mẹ Âu Dương Thụy tìm mình có chuyện gì, chẳng lẽ là vì chuyện Âu Dương Thụy gặp tai nạn xe cộ ngày hôm qua?
“Con chào bác, không biết bác tìm con có việc gì ạ?” Vân Mộ Hoa lễ độ hỏi, đồng thời vô thức liếc mắt ra ngoài phòng bếp một cái, chỉ thấy Âu Dương Thụy đang ung dung ngồi xem báo.
Người phụ nữ tiếp lời, ”Đã lâu không gặp con và Thụy, nghe nói hôm qua Thụy gặp chuyện, bác muốn đến thăm nó, nhưng nó lại không đồng ý.”
Vân Mộ Hoa có thiện ý hỏi, “Bác có muốn con dẫn anh ấy tới thăm bác không?”
“Bác nghĩ nếu con ở cạnh Thụy, chi bằng phiền con thay bác chăm sóc cho nó. Bác không thường xuyên gặp nó được, con giúp bác, có chuyện gì thì liền gọi điện báo cho bác một tiếng.”
Vân Mộ Hoa bỗng chốc thăng cấp lên thành người giám sát, lập tức mở miệng than phiền, ”Chính là, có đôi khi tính tình anh ấy rất xấu!”
“Cái này không sao cả.” Mẹ của Âu Dương Thụy lại cười, nói, ”Tính cách có thể sửa, nhưng phải xem nó có nguyện ý vì con mà thay đổi hay không.” Lời này, Vân Mộ Hoa nghe ra còn có hàm ý rất sâu.
Cúp điện thoại, cậu vừa cân nhắc xem mẹ của Âu Dương Thụy rốt cuộc có ý gì, vừa tắt bếp, múc canh cho người nọ ăn.
Từ sau khi được mẹ Âu Dương Thụy chỉ điểm, Vân Mộ Hoa luôn luôn ra uy trước mặt Âu Dương Thụy, biểu tình phải nói là hãnh diện vô cùng.
Tỷ như một ngày nào đó, cậu ngang nhiên mua một chồng đĩa phim tâm lý tình cảm về nhà, khiến cho Âu Dương Thụy phải nhíu mày, gay gắt nói, ”Sao em lại mua mấy thứ này về nữa? Không cho xem!”
“Vì sao lại không cho? Xem phim tình cảm nhiều có thể thay đổi tâm tính con người.” Sau đó, Vân Mộ Hoa bất mãn trước thái độ ngang ngược của người kia, cầm điện thoại, nhập vào một dãy số, nói, “Bác gái, con thấy gần đây Thụy rất bận rộn, sắp biến thành một người cuồng công việc, cho nên mới mua đĩa phim về để anh ấy thả lỏng tinh thần. Thế nhưng anh ấy chẳng những không xem, lại còn không cho con xem, bác tới phân xử giùm con đi?”
“Im ngay! Không được cáo trạng với mẹ anh! Anh cho em xem! Em muốn xem bao lâu cũng được!” Âu Dương Thụy vội vàng đoạt lấy điện thoại, ngắt máy, nghiến răng nghiến lợi nói.
Vân Mộ Hoa thỏa mãn, bắt đầu thưởng thức bộ phim mới nhất vừa mới mua về. Tuy rằng cậu không biết, xem phim tình cảm có tác dụng gì trong việc cải tạo tính nết của Âu Dương Thụy hay không, song anh ấy dường như rất có hiếu, lại sợ mẹ, cho nên hiện tại Vân Mộ Hoa nắm được ưu thế của mình. Tục ngữ nói không sai, có quyền lợi mà không tận dụng, quá thời hạn sẽ mất đi hiệu lực.
Những ngày tháng khoái hoạt tiếp tục kéo dài tới hơn một tuần, Âu Dương Thụy liền áp dụng thái độ thoải mái đối với Vân Mộ Hoa, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm, chỉ cần không mách lẻo với mẹ mình là được.
Thời điểm mẹ Âu Dương Thụy một lẫn nữa gọi điện tới hỏi thăm, Vân Mộ Hoa liền tỉ mỉ báo cáo, ”Gần đây Thụy rất ngoan, tính tình cũng thay đổi khá nhiều, không vô cớ nổi giận nữa, mỗi ngày ngoại trừ đi làm, thời gian còn lại đểu dùng để ngủ.” Đương nhiên anh còn tìm cậu để ‘triền miên’, có điều việc này không thể nói ra được.
Mẹ Âu Dương Thụy vừa nghe liền thấy vui vẻ trong lòng, tựa hồ càng yêu thích một người con dâu như cậu, “Mộ Hoa, con nhất định phải chăm sóc Thụy thật tốt nha.”
“Vâng, không thành vấn đề.” Vân Mộ Hoa rất thích chí, đơn giản mà tiếp nhận nhiệm vụ này.
Thế là, Vân Mộ Hoa càng ngày càng kiêu ngạo. Qua một đoạn thời gian, Âu Dương Thụy bị dạy dỗ đến thực là ‘ngoan’.
Đáng tiếc, người nào đó đã quên mất một câu nói: ‘Không diệt vong trong lặng lẽ thì sẽ bùng nổ giữa lặng im’(*).
(*) Bắt nguồn từ một câu nói của Lỗ Tấn: “Không bùng nổ trong lặng lẽ thì sẽ diệt vong giữa lặng im”: nói về nguyên nhân sâu xa của sự diệt vongdân tộc: nếu không bùng nổ thì sẽ diệt vong. Ở đây, đơn giản là nếu ADT không bị VMH tiêu diệt thì sẽ có một ngày anh ta bùng nổ mà thôi.
Lúc này còn chưa bùng nổ, chẳng qua là thời cơ chưa tới, Âu Dương Thụy làm sao có khả năng nén giận mãi mãi cho được?
Một ngày nào đó, Vân Mộ Hoa bỗng nhiên chính thức nhận được tin báo, Vân Mộ Âm sẽ tới Mỹ.
“Chị em sao bỗng nhiên lại đến đây?” Vân Mộ Hoa kinh ngạc hỏi Âu Dương Thụy. Bà chị yêu tinh kia sắp tới rồi nha!
“Làm sao anh biết được, anh đâu phải con giun trong bụng chị ấy đâu.” Âu Dương Thụy bĩu môi.
Vân Mộ Hoa tò mò, “Chính là, chị ấy tới cũng quá đường đột đi.”
“Không biết chừng là có việc gì đó.” Âu Dương Thụy đương nhiên sẽ không nói cho Vân Mộ Hoa rằng, chính anh đã gọi Vân Mộ Âm tới.
Vân Mộ Hoa cũng không phải kẻ ngốc, bóng gió nói, “Thụy, anh thấy chị ấy đến đây để làm gì?”
Âu Dương Thụy quét mắt nhìn đối phương một cái, “Em quan tâm đến việc của cô ấy làm chi? Cô ấy là chị em, có phải người ngoài đâu.”
“Nói thế cũng không sai.” Nhưng mà, mí mắt Vân Mộ Hoa cứ giật giật không ngừng, thật là quái lạ.
Âu Dương Thụy dự định là, để Vân Mộ Âm giáo huấn Vân Mộ Hoa một chút. Vấn đề này, anh còn nể mặt mũi mẹ mình nên không thể trực tiếp ra tay, nhưng nếu là Vân Mộ Âm thì lại khác. Quan trọng nhất là, Vân Mộ Hoa vẫn luôn rất sợ bà chị kia.
Âu Dương Thụy suy nghĩ một chút, quyết định báo cho Vân Mộ Hoa chuẩn bị tâm lý, ”Anh cảm thấy, có thể chị của em muốn tới xem thử cuộc sống sau khi em đi theo anh có tốt hay là không.”
Những ngày tháng vừa qua của Vân Mộ Hoa phi thường dễ chịu, đương nhiên là phải tốt rồi. Song Âu Dương Thụy thì không được như thế, Vân Mộ Hoa bởi vì suy nghĩ này mà bỗng chốc muộn phiền.
Cậu rầu rĩ hỏi người kia, ”Có phải anh sẽ cáo trạng với chị em không hả?”
Phong thuỷ quả thực rất nhanh hoán chuyển, lúc này đến phiên Âu Dương Thụy ngẩng cao đầu, ”Anh sẽ.”
Vân Mộ Hoa ở trong lòng thầm nhủ, em mà phải sợ sao!
Thế nhưng, thứ cảm xúc bất cần không chút run rẩy của cậu, ngay vào thời khắc nhìn thấy Vân Mộ Âm, đã lập tức tan thành mây khói.
Vân Mộ Âm đi giày cao gót, mặc đồ công sở, tiến vào văn phòng gặp mặt Vân Mộ Hoa. Ánh mắt đầy dò xét kia tựa hồ nói lên rằng Vân Mộ Hoa đã làm ra một chuyện xấu nào đó.
Lúc ấy, Vân Mộ Hoa đã cảm thấy chuyến thăm viếng này của bà chị mình cực kỳ không đơn giản.
Xuất phát từ lễ độ, Vân Mộ Hoa đứng dậy đi pha cà phê cho Vân Mộ Âm.
Nhìn vào bộ dáng chững chạc đường hoàng của chị gái, chẳng biết tại sao, Vân Mộ Hoa cảm thấy đoạn thời gian kế tiếp sẽ thực gian nan.
Bất chợt, cậu thấy Vân Mộ Âm lên tiếng, “Thụy, chúng ta nói chuyện riêng một lát.”
Vân Mộ Hoa chen vào, ”Muốn đi nghỉ sao? Em đưa chị đi.”
Vân Mộ Âm liếc mắt nhìn cậu, “Chị nói chuyện với Thụy, em đi theo làm cái gì?”
Trong lúc nhất thời Vân Mộ Hoa cảm giác sự tình cực kỳ không ổn, mí mắt cậu càng giật lợi hại hơn, đặc biệt là khi cậu nhìn thấy biểu tình của Âu Dương Thụy. Trái tim bất giác nảy lên một cái, cậu bước vội lên phía trước, kéo tay Âu Dương Thụy, nói với Vân Mộ Âm, “Chị, chờ một chút, em có chuyện muốn nói với Thụy.”
Âu Dương Thụy sao lại không biết Vân Mộ Hoa gọi anh theo làm cái gì, thế nhưng vẫn giả vờ nói, “Mộ Âm, tôi đi cùng với Mộ Hoa một chút.”
Vân Mộ Hoa lừa Âu Dương Thụy vào trong văn phòng, ngay tại chỗ áp đảo đối phương xuống mặt ghế sa lông, hung tợn cảnh cáo, “Không được mách với chị em.”
Chẳng ngờ, Âu Dương Thụy thế nhưng mỉm cười một cái, thành công khiến cho Vân Mộ Hoa mê muội hồ đồ.
Cậu nào có biết, điều mà Âu Dương Thụy muốn chính là cái này.
Cảnh cáo không cần phải dùng tới nhiều lời, anh trực tiếp áp đảo lại đối phương. Sau một phen trời đất xoay vần, rốt cuộc Vân Mộ Hoa lại thành kẻ bị đặt ở bên dưới.
“Em tùy tiện lâu như thế rồi, bây giờ cũng nên khiêm tốn một chút đi chứ?” Âu Dương Thụy sớm đã muốn giáo huấn người kia một trận, “Lần này chị em đến đây, không ở lại dăm bữa nửa tháng chắc chắn sẽ không trở về đâu.”