kia, Vân Mộ Hoa không khỏi nhíu mi, có phần bối rối muốn quay đi né tránh ánh mắt ác liệt của người
đàn ông ở trước mắt mình.
Ai ngờ, Âu Dương Thụy lại xấu
xa nắm chặt quai hàm của cậu, mạnh mẽ cưỡng chế cậu quay lại bên này. Anh
đưa ngón tay còn dính đầy bạch dịch lên bờ môi mềm mại phớt hồng của cậu, mị hoặc
cười, “Không muốn nếm thử một chút hương vị đàn ông sao?”
Vân Mộ Hoa tức giận ngồi bật
dậy, cầm lấy cái gối, không chút do dự mà dùng sức đập tới tấp về phía đối phương,
“Âu Dương Thụy, anh chơi đủ chưa?” Cậu tức giận! Thực sự là vô cùng tức giận!
“Ha ha ha…” Âu Dương Thụy
chỉ muốn đùa cậu một chút mà thôi, ai bảo đêm nay cậu ta lại không ngoan như vậy.
Âu Dương Thụy sảng khoái cười
đùa, không quan tâm tới những cú đánh yếu ớt của đối phương trên thân thể mình, một chút
cũng không hề đau nhức. Trái lại, những chỗ bị đánh cư nhiên truyền đến xúc cảm tê
dại, hại anh lại muốn nữa rồi.
Đến khi cười đủ rồi, Âu
Dương Thụy mới vươn tay kéo lấy Vân Mộ Hoa đang nổi giận đùng đùng vào trong lồng
ngực, ôn nhu vuốt tóc cậu, “Xem ra tôi làm còn chưa đủ, lần sau nhất định phải
làm đến khi em không còn hơi sức để đánh người nữa mới được.”
“Anh còn dám nói!” Vân Mộ
Hoa rúc vào lồng ngực đối phương, lên tiếng mắng.
Nhắc tới chuyện vừa làm,
Vân Mộ Hoa liền cảm thấy xấu hổ vô cùng. Hơn nữa, trên mặt cậu lúc này còn dính
đầy tinh dịch của Âu Dương Thụy. Ai có thể nói cho cậu biết, chuyện đêm nay rốt cuộc là
như thế nào không?
“Được rồi, đừng quậy nữa.”
Âu Dương Thụy cưng chiều vò vò tóc cậu, hôn lên cái miệng vẫn luôn lảm nhảm của
người nào đó rồi lại giống như đối đãi với trẻ con mà vỗ lên lưng cậu mấy
cái, “Đừng nóng giận.”
“Cút!” Nghĩ đến nữ sinh
kia, nhớ tới những chuyện mất mặt xảy ra tối nay, đã thế lại còn bị Âu Dương Thụy
trêu chọc, cậu sao có thể không nổi giận cho được.
“Em có phải vì chuyện đêm
qua nên mới lẩn tránh tôi?” Âu Dương Thụy không thích kiểu cùng chung sống mà cứ phải
trốn tránh lẫn nhau, liền trực tiếp hỏi.
“Không có.” Vân Mộ Hoa mạnh
miệng trả lời.
Thế nhưng biểu tình khẩn
trương và luống cuống không thể che đậy trên gương mặt cậu càng làm cho Âu
Dương Thụy cảm thấy không tin. Bộ dáng của Vân Mộ Hoa khiến anh cảm thấy không đành
lòng. Chuyện xảy ra đêm qua, bản thân anh ít nhiều cũng phải chịu một chút trách nhiệm.
“Mộ Hoa, sự tình phát sinh
đêm qua, tôi không biết phải nói gì. Nếu em muốn tôi chịu trách nhiệm, em có thể
nói. Bất kể là cái gì, tôi đều sẽ đáp ứng em.”
Chỉ vì chuyện đêm qua nên
muốn chịu trách nhiệm? Vân Mộ Hoa đáy mắt ánh lên chút bi thương, “Chúng ta đều
là đàn ông, không ai thiệt cả, cũng chẳng là gì. Tôi không cần anh chịu trách
nhiệm. Hơn nữa tôi cũng không hối hận.”
Âu Dương Thụy thấy Vân Mộ
Hoa nói vậy, trong lòng cảm động, “Đêm qua là tôi không khống chế tốt bản thân
mình, nếu em muốn tôi…”
Đang suy nghĩ, Âu Dương Thụy
bỗng dưng im bặt, không nói tiếp nữa. Anh suýt chút nữa đã bật hai tiếng ‘cưới
em’ ra khỏi miệng rồi. Vân Mộ Hoa uống quá nhiều, anh chắc chắn cũng đã uống
quá nhiều, bằng không sao có thể đang yên đang lành lại xuất hiện suy nghĩ muốn
kết hôn với Vân Mộ Hoa cơ chứ?
“Tôi cái gì cũng không muốn,
anh đừng nghĩ nhiều.” Vân Mộ Hoa vờ như không có chuyện gì, lấy khăn giấy ở đầu
giường lau đi dịch thể còn dính trên mặt. Trong lòng cậu không hề hi vọng Âu
Dương Thụy có thể hiểu thấu tâm tư của mình.
“Không có gì? Vậy tại sao cậu
lại muốn trốn tránh tôi? Hôm nay cậu rất khác thường. Mọi khi tôi chưa bao giờ thấy
cậu về trễ như vậy, gọi điện thoại thì chưa nói được vài câu đã vội vàng gác
máy. Hiện tại đã là gần sáng rồi. Cậu có biết hôm qua tôi suốt ruột muốn chết hay
không? Nếu như cậu muốn né tránh tôi, như vậy thì không cần đâu.” Nhớ lại tối
nay suýt chút nữa không thể tìm được Vân Mộ Hoa, trong lòng Âu Dương Thụy lại
nhịn không được mà dâng lên cảm giác lo lắng, muốn giáo huấn cậu ta một trận.
Vân Mộ Hoa nằm ở trên giường,
không nhìn vào Âu Dương Thụy cũng không đáp lời, chỉ chăm chăm nhìn thẳng xuống
sàn nhà. Sau đó, cậu nhả ra một câu tựa như sấm sét giữa trời quang đánh thẳng
lên đầu người nọ.
“Tôi muốn về nước!” Sau một
câu này, cậu không muốn có bất cứ mối liên quan nào với Âu Dương Thụy nữa.
Không còn giữ được tâm tình
tốt đẹp như khi cùng Vân Mộ Hoa hoan ái vừa rồi, Âu Dương Thụy phi thường mất hứng,
“Cậu lại quậy cái gì?” Không phải lúc nãy còn rất vui vẻ sao?
“Tôi chán ghét anh! Anh
nghe thấy chưa! Vừa nhìn thấy anh tôi liền khó chịu!” Trong lòng khó chịu, cơ
thể khó chịu, toàn thân trên dưới trong ngoài đều khó chịu, “Tôi nhớ nhà, không
được sao?”
“Mộ Hoa, cáu giận cũng phải
có giới hạn! Cậu quá đáng rồi!”
“Anh cho rằng anh là ai?
Tùy anh nói sao cũng được, tôi nhất định phải về nước! Tôi chán ghét anh! Chán ghét
anh!”
“Vậy cậu muốn tôi như thế
nào?”
“Không thế nào cả!” Chỉ cần
anh và những yến yến oanh oanh của anh dứt khoát nói lời tạm biệt! Vân Mộ Hoa
thầm nói. Thế nhưng bởi vì cậu tự đánh giá thấp phân lượng của chính mình ở
trong lòng đối phương, cho nên đã bỏ lỡ thời cơ thốt ra khỏi miệng.
“Ngủ! Có chuyện gì thì ngày mai hãy nói!”
Âu Dương Thụy nhặt quần áo
lên, không để ý đến cậu, bỏ ra khỏi phòng.
Sau khi giúp Vân Mộ Hoa
đóng cửa, anh vẫn đứng ở ngoài nhìn chằm chằm vào cánh cửa hồi lâu. Một Vân Mộ Hoa
như thế thật khiến cho anh khó lòng tiếp nhận. Chờ ngày mai cậu ta tỉnh rượu,
hẳn sẽ không có chuyện gì nữa đi. Nhưng là Âu Dương Thụy không ngờ, một phút
do dự chần chừ này của anh lại khiến cho chính anh và Vân Mộ Hoa xa cách một năm trời.
Đêm tối, Vân Mộ Hoa thừa dịp
Âu Dương Thụy say ngủ liền thu dọn hành lý, gọi điện cho Jack, nhờ cậu ta làm thủ tục
tạm thời nghỉ học cho mình. Sau cùng, cậu nhẹ tay nhẹ chân xách theo hành lý, một
mình đi khỏi.
Sau một thời gian suy nghĩ thật lâu, cậu quyết
định về nước. Tận mắt chứng kiến Âu Dương Thụy cặp kè với hết người này đến người
nọ, cậu rốt cuộc không chịu nổi bộ dạng hoa hoa công tử này của anh ta nữa,
cũng không chịu nổi cảnh tượng anh cùng những cô gái khác ở bên nhau. Hơn nữa, cậu
cũng không chịu nổi hậu quả khó lòng đối diện sau hai đêm triền miên hoan ái với
anh.
Vì thế, cậu quyết định ra
đi, lập tức rời khỏi nơi này, bằng không cậu nhất định sẽ bị Âu Dương Thụy làm
cho tức chết, cũng sẽ bị chính tâm tư đè nén của bản thân mình làm cho uất ức
mà chết!
Vân Mộ Hoa đón taxi, xuyên
qua cửa kính trong suốt mà nhìn về căn nhà trọ đang mỗi lúc một xa. Trong lòng
dâng lên cảm giác không nỡ, thế nhưng cậu vẫn nhanh chóng gạt nó ra khỏi đầu. Đã
nói không quay lại thì nhất định sẽ không quay lại!
Sau đó, Vân Mộ Hoa phi thường
tiêu sai mà nhả ra một câu, ‘Âu Dương Thuy, bye bye.’
Những năm tháng vui vẻ
khoái hoạt, hoàn toàn dựa dẫm vào người kia thiếu chút nữa đã khiến Vân Mộ Hoa
đánh mất chính bản thân mình. Bỏ đi có lẽ là sự lựa chọn tốt đẹp đối với cả hai. Trong thời khắc rời khỏi nước Mỹ kia, ngồi trên máy bay, cậu bất chợt
có loại cảm giác thư thái nhẹ nhàng.
Bọn họ xem như mỗi người một
ngả rồi!
Ai~ Thực sự là hèn nhát…
Sau khi về nước, cha mẹ biết
việc cậu bỏ học nửa chừng thì rất thất vọng.
Mà tâm tình của Vân Mộ Hoa cũng
vô pháp phục hồi. Cậu ở lì trong nhà khoảng chừng mấy tháng, gần như hoàn toàn cách biệt khỏi
thế giới bên ngoài, mỗi ngày chỉ ôm khư khư cái điện thoại.
Lúc đó, Vân Mộ Hoa dường như
mất đi mục tiêu của cuộc sống. Trong tiềm thức xa xôi, cậu vẫn ấp ôm một tia hi
vọng, hi
vọng Âu Dương Thụy sẽ quay về tìm cậu. Thế nhưng, cậu đã hoàn toàn thất
vọng rồi.
Sau khi đợi hoài đợi mãi mà
vẫn không thấy kết quả gì, Vân Mộ Hoa một lần nữa tỉnh ra, nhưng cậu không chọn
việc tiếp tục đi học mà xin vào công ty của ba để học việc. Sau đó, trong một
buổi đàm phán làm ăn, Vân Mộ Hoa quen biết Tô Hàm.
Vì để quên đi Âu Dương Thụy,
cậu bắt đầu nảy sinh một suy nghĩ với cô nàng vừa gặp gỡ kết giao.
Kỳ lạ chính là, đoạn ái
tình mới chớm này cũng không có tác dụng cải tổ tâm tư của cậu. Kể cả sau khi kết
hôn cùng với Tô Hàm, Vân Mộ Hoa đối với cô vẫn chưa từng có tình cảm yêu đương
nam – nữ.
Dưới tình huống mà gần như
tất cả mọi người đều không thấy có gì tốt đẹp, Vân Mộ Hoa cưới cô nàng nổi tiếng
ăn chơi này.
Bất quá, khi Vân Mộ Hoa tưởng
rằng cả đời này của mình sẽ trôi qua trong vô vị như thế, Âu Dương Thụy lại
một lần nữa xuất hiện.
Sự xuất hiện của anh lần
này sẽ lại nhiễu loạn và làm biến đổi cuộc sống của cậu như thế nào đây?